
ng chán nản vò nát khăn trải bàn phía dưới, đè thấp tiếng nói cất
chứa căm tức. “Chuyện đã qua, rốt cục anh còn muốn thế nào? Tốt nhất nói cho rõ
ràng. Nếu anh muốn đùa cợt một cô gái bình thường như tôi, vậy tôi khuyên anh
dừng cái loại hành động vừa buồn cười vừa ngây thơ này, trò đùa dai của anh làm
tôi vô cùng phản cảm.”
“Tôi không có hứng thú trêu cợt em.” Hắn lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn ngày mai em
đến công ty tìm tôi, nếu không, tôi không ngại đem chuyện của chúng ta nói với
Chỉ Dao.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, vì câu nói này mà
trở nên rối rắm. Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, Doãn Lạc Hàn quả nhiên khó đối
phó y như lời đồn, càng có thể nói hắn khó chơi đến cực điểm.
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Hắn hơi nhướng mày, đôi mắt sắc bén nheo lại,
“Em thử đoán xem nếu Chỉ Dao biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Bên người tôi
không thiếu đàn bà, cô ấy sẽ cho rằng là em câu dẫn tôi, như vậy cái gọi là tình
bạn hai người trong lúc đó…” Hắm tạm dừng một chút, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tình
bạn”.
“Đồ hèn hạ, không cần nói nữa!” nàng đè thấp giọng, nhanh chóng cắt ngang lời
hắn.
Nàng không hiểu, mình chỉ là một sinh viên bình thường, hơn nữa còn là đồ mồ
côi ăn nhờ ở đậu người ta. Rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt để hắn, Doãn đại tổng
tài phải “đặc biệt đối đãi”?
Hắn nhíu mày, ngón tay thon dài không kiên nhẫn gõ gõ lên bàn. “Nghĩ xong
chưa? Thời gian của tôi rất quý giá, chưa bao giờ để lãng phí.”
“Anh nói trước cho tôi anh muốn tôi đến công ty của anh làm gì? Không thể nói
ở nơi này sao?”
Nàng không dám tùy tiện đồng ý, tốt nhất vẫn nên do thám trước con bài hắn
chưa lật là gì, còn chuẩn bị đối sách ứng phó.
Doãn Lạc Hàn không nhịn được thầm khen một câu, nàng quả nhiên giống như tư
liệu viết, một cô gái không giống người thường. Hôm nay, nếu là cô gái khác,
nghe được hắn mời, đã sớm gật đầu lia lịa đồng ý rồi.
Nếu nàng không phải con gái của hắn ta, có lẽ hắn sẽ thưởng thức nàng, nhưng
hiện tại…
Hắn hừ lạnh một tiếng, khí chất âm hàn: “ Em không có tư cách nói điều kiện
với tôi. Em chỉ cần trả lời có hoặc không. Vì tôi đã hết kiên nhẫn.”
Người này quả thực cuống vọng đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ của nàng buồn bực
đến đỏ bừng, đúng lúc này, nàng liếc thấy thân ảnh Chỉ Dao chậm rãi đi tới.
Tiếng giày cao giót nện lên đá cẩm thạch vang lên thanh thúy như bắt nàng phải
nhanh chóng lựa chọn.
“Em đã có thái độ như vậy, chúng ta không còn gì để nói.”
Hắn khoanh tay, vẻ lãnh ngạo toát ra quanh người. “Cho tới giờ tôi chưa từng
giấu diếm Chỉ Dao cái gì, tôi sẽ nói cho cô ấy, em và tôi tối hôm qua…”
Hắn cố ý nói chầm chậm, nhìn ánh mắt cũng không giống như đang lừa nàng, hắn
sẽ nói chuyện đó cho Chỉ Dao.
“Được, ngày mai tôi sẽ đi tìm anh.” Quên đi, trước cứ qua cửa này đã, nói
không chừng chuyện rất đơn giản, tất cả có khi là nàng quá lo sợ rồi.
Phòng khách Lăng gia,
“Anh nói cái này đẹp hay cái kia đẹp hơn?”
Ngải Phù đi đôi giày cao gót đắt tiền, chậm rãi bước xuống cầu thang, quần áo
bó sát, cố ý quyến rũ dạo qua một vòng trước mặt Lôi Thiếu Đằng.
Lôi Thiếu Đằng một thân Âu phục Armani ngồi ở sô pha đang vùi đầu trong tờ
tạp chí, ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, ánh mắt lại quay về trên mặt tạp chí,
nói qua loa.
“À… Em mặc cái gì cũng rất đẹp.”
“Thiếu Đằng, vừa rồi em thử cái gì anh cũng nói như vậy, người ta thật không
biết chọn bộ nào, anh mau chọn cho em một cái đi.”
Ngải Phù làm nũng giậm chân, không vui vì mình bị xem nhẹ, nhanh tay đoạt lấy
tờ tạp chí trong tay Lôi Thiếu Đằng.
Lôi Thiếu Đằng thở dài, nhìn lên, bắt chợt bắt được một bóng hình xinh đẹp ở
gần cửa, vẻ mặt trở nên phức tạp, tiết tục trả lời có lệ với Ngải Phù:
“Ngải Phù, anh nói thật. Dáng người em rất đẹp, mặc quần áo gì cũng hợp.”
“Ha ha… Vậy em quyết định mặc cái này.” Ngải Phù cười duyên bá lấy cổ Thiếu
Đằng, định chu môi hôn lên mặt hắn.
Lôi Thiếu Đằng mất tự nhiên đẩy nàng ra, đè thấp giọng: “Ngải Phù, đừng náo
loạn, chị em về rồi.”
Mân Huyên đi vào phòng khách, nhìn thấy hai thân ảnh quấn quít trên sô pha,
nàng coi như không thấy, không chút do dự xoay người lên lầu, vừa bước được mấy
bậc thang, chợt nghe thấy mấy câu nói châm chọc khiêu khích.
“Chị ta trở về thì sao? Em cùng bạn trai thân thiết ở đâu cũng không liên
quan gì đến chị ta.” Ngải Phù kiêu ngạo nói, quắc mắt về phía cầu thang, đắc ý
cười lạnh.
Chị ta vẫn là nàng công chúa được mọi người chiều chuộng sao? Không, nhiều
nhất bây giờ chị ta chỉ có thể coi là kẻ đáng thương được nhà Lăng Ngải Phù nàng
thu nuôi mà thôi.
Trước đây Thiếu Đằng bị Lăng Mân Huyên chiếm lấy, nàng chỉ còn biết len lén
nhìn Thiếu Đằng từ xa. Nàng chán ghét Mân Huyên, vô cùng chán ghét chị ta.
Nàng thường thầm oán hận trời đất bất công, vì sao, cùng một họ Lăng, Lăng
Hồng Huyên từ lúc sinh ra đã được hưởng những thứ tốt nhất, mà nàng, Lăng Ngải
Phù chỉ có thể hèn mọn theo phía sau bọn họ, còn suốt ngày bị Lăng Mân Huyên
cười nhạo là: “Cái đuôi chán ghét.”
Nàng không ngừng nguyền rủa chị ta, ông trời dường như cũ