
hêm dũng khí cho nàng, nàng sẽ càng thêm kiên cường.
Không phải sắp qua hai tháng sao? Mười tháng còn lại sẽ không quá dài lâu,
nàng phải cắn răng tiếp tục chống đỡ.
TiểuNhu bưng chén nước đi đến, lúc này di động trong túi cô ấy vang lên, nhất
thời chân tay hoảng loạn đem chén nước đặt xuống tủ đầu giường, lấy điện thoại
di động ra định ấn ngắt.
Mân Huyên nhìn cô đỏ mặt, săn sóc ra tiếng, “TiểuNhu, đừng lo, cô tiếp đi,
tôi sẽ không nói.”
Nàng biết từng ngành nghề đều có quy củ của nó.TiểuNhu là y tá chắc chắn cũng
có luật lệ của mình. Bây giờ đang là giờ làm việc, vì tránh không quấy rầy đến
bệnh nhân nghỉ ngơi, di động hẳn là không thể vang.
“Cảm ơn cô.”TiểuNhu cảm kích nhìn nàng một cái, cầm lấy di động tự giác chạy
ra ban công tiếp nghe.
Nàng giương mắt nhìn đồng hồ treo tường trên tường, ba giờ bốn mươi phút,
không biết chính mình mê man mấy ngày rồi, cũng không biết hôm nay là ngày mấy,
đêm đó nàng nhớ rõ bảy giờ phải đi đón Kim Chính Vũ, nhưng mà nàng….
Đột nhiên nhớ tới di động của mình, nàng cố gắng hết sức dùng cánh tay phải
chống thân thể muốn xuống giường, lúc nàyTiểuNhu đã nghe xong điện thoại, cô ấy
chạy tiến vào, vội vàng đỡ nàng lại nằm xuống.
“Tiểu thư, cô muốn làm gì? Thân thể của cô còn suy yếu, có chuyện gì cô bảo
tôi giúp là được.”
“Tôi muốn tìm di động của tôi.”
Nàng dời tầm mắt, nhìn thấy ba lô còn ở trên sô pha, chỉ vào, “Cô mau giúp
tôi lấy lại đây, ở trong ba lô của tôi.”
TiểuNhu nhanh chóng lấy điện thoại di động trong ba lô đưa đến đây, nàng dùng
tay phải nhận lấy, vừa thấy màn hình, thì ra đã hết pin từ lâu.
Nàng vừa lấy một cục pin khác vừa hỏi: “TiểuNhu, tôi mê man bao lâu?”
“Ừm, hôm nay là ngày thứ ba.”TiểuNhu suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Ba ngày, đã ba ngày rồi, nàng nói thầm, cho dù ba ngày nàng không đi học,
nhưng chương trình học nàng đã xem qua trước, không cần lo lắng, công việc buổi
chiều ở cửa hàng bánh ngọt đã bị Doãn Lạc hàn phá hủy, cũng không cần đi.
Biến mất ba ngày chắc là không có ảnh hưởng lớn, nàng dùng một tay đổi xong
pin cho di động, nhưng cục pin này cũng không còn điện, đành phải nhờTiểuNhu
giúp sạc điện.
“Cô đói bụng rồi chứ, ba ngày chưa ăn gì. Phòng bếp đã sớm làm tốt, tôi đi
hâm nóng lại một chút rồi mang đên cho cô.”TiểuNhu nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Nàng yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đoán chẳng lẽ tên kia lại gọi người
đến một lần nữa sao?
Chắc là không có khả năng. Lần trước nàng nhìn thấy lão bá, cũng là cha của
hắn đứng ngoài cửa lớn, nhờ nghe lén cuộc nói chuyện mà nàng có thể phân tích,
Doãn Lạc Hàn không muốn cho lão bá biết bây giờ hắn ở nơi này, cho nên không
thuê người giúp việc, chỉ thuê người làm việc theo giờ là biện pháp tốt nhất, có
thể giấu diếm người khác.
Tiểu Nhu quay lại bưng khay đi đến, cũng đóng cửa lại, thanh âm ồn ào bên
ngoài bị chắn ngoài cửa.
“Tiểu Nhu, bên ngoài là những ai? Sao lại ồn ào như vậy?”
Nhân lúc Tiểu Nhu đỡ nàng ngồi dậy, nàng đưa ra nghi vấn của mình.
Tiểu Nhu bưng bát lên, múc một thìa cháo thịt nạc trứng muối đưa đến bên
miệng Mân Huyên, “Ồ, bên ngoài là người hầu trong biệt thự, bọn họ đang làm vệ
sinh quét tước lầu ba, buổi sáng lúc cô ngủ đã quét dọn qua, cho nên cô không
biết được.”
Quả nhiên là hắn đã thuê người giúp việc đến. Mân Huyên nhẹ nhàng nhấm nuốt
cháo trong miệng, tên kia điên rồi chắc, sao lại đột nhiên bắt đầu thuê người,
hắn chẳng lẽ không sợ lão bá lại đi vào nơi này, nhìn ra điều khác thường
sao?
Được Tiểu Nhu chăm sóc, một bát cháo thịt với trứng muối nhanh chóng chui vào
bụng nàng. Tiểu Nhu lại lấy ra thuốc giúp nàng uống vào, còn muốn đỡ nàng nằm
xuống, bị nàng cự tuyệt, nằm suốt mấy ngày, xương cốt đều sắp mốc meo rồi, vẫn
là ngồi tốt hơn.
“Đúng rồi, Doãn Lạc Hàn mấy ngày nay khi nào thì trở về?” Hiện tại nàng không
muốn nhìn thấy hắn nhất, nhưng mà căn biệt thự này là của hắn, nàng phải nắm bắt
được hướng đi gần đây của hắn mới được.
“Cụ thể không rõ ràng lắm.” Tiểu Nhu mờ mịt lắc đầu.
“Không phải cô là y tá sao? Tôi nghe nói y tá đều là chăm sóc hai mươi tư
trên hai mươi tư giờ.”
Tuy rằng nàng biết buổi tối mình không dậy nổi để đi WC đêm, nhưng bệnh nhân
mà y tá chăm sóc không thể đều người người giống nàng như vậy đi.
“Lúc trước khi tôi đến tiên sinh liền nói rõ, chỉ cần mỗi ngày tôi theo buổi
sáng chín giờ bắt đầu đến buổi tối hơn bảy giờ là được. Thật ra mấy ngày nay tôi
đã nhìn ra, mỗi tối sau khi tôi rời đi, tiên sinh sẽ tới phòng cô, có khi buổi
sáng tôi mới đến, cũng sẽ nhìn thấy ngài ấy mặc áo ngủ đi ra từ phòng của
cô.”
“Cái gì?” Mân Huyên thoáng sửng sốt, quá sợ hãi, “Cô nói anh ta… cô thấy anh
ta ở trong phòng tôi….”
Hai chữ “Qua đêm” nàng xấu hổ nói không ra lời, người này rốt cuộc đang làm
cái quỷ gì, hắn không cho Tiểu Nhu ở lại chăm sóc cho nàng, ngược lại chính hắn
lại chăm sóc nàng.
“Đúng vậy! Đây là tận mắt tôi nhìn thấy, cô là bệnh nhân, tiên sinh chăm sóc
cho cô.”Tiểu Nhu nghiêm trang gật đầu.
Tạm thời mặc kệ Doãn Lạc Hàn làm như vậy là hư tình giả ý, hay là cố ý làm để