XtGem Forum catalog
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329730

Bình chọn: 7.00/10/973 lượt.

rất nhanh liền làm xong một phần Spaghetti

bò. Sau đó lại thuận tay làm một bát canh ngô ngọt ngon miệng.

Nàng đem spaghetti cùng canh bưng lên bàn ăn, sau đó lại đi vào phòng bếp,

cởi tạp dề xuống, lúc đi ra, thấy hắn còn chưa lại đây.

Nàng xem thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, chẳng may đợi nguội đi, nói

không chừng hắn lại phát giận, vì thế đi đến phòng khách, thật cẩn thận mới mở

miệng: “Bữa tối làm xong.”

“Ừm.” Lông mi hắn khẽ rung động, buông máy tính trên đầu gối, hai chân thong

thả bước qua nàng. “Em cũng lại đây luôn.”

Muốn nàng đi qua làm gì, sáng nay nàng phản bác hắn như vậy, lớn tiếng cãi

hắn, hiện tại không phải hắn muốn trả thù nàng chứ, sau đó mượn cớ nhục nhã nàng

đi, nếu là như thế, nàng tuyệt đối không tiếp tục im lặng, nàng đã chịu đủ.

Nàng tuy rằng bán đứng thân thể của chính mình, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm

của bản thân, sẽ không cứ như vậy mặc hắn tra tấn.

Nàng tự nhận trước đây, nàng cùng hắn không có cái gì gọi là thâm cừu đại

hận, hắn nhục nhã nàng hết lần này đến lần khác, vì sao hắn phải như vậy? Trừ

phi hắn là biến thái, có khuynh hướng thích ngược đãi người khác.

Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng đã theo hắn đến nhà ăn, đứng ở một bên nhìn hắn

ngồi xuống ghế, uống trước một ngụm canh ngô ngọt, nàng nhìn miệng hắn, âm thầm

chuẩn bị tinh thần nghe hắn nói, kết quả không có.

Hắn lại cầm lấy dĩa chọn mấy sợi mì, mắt thấy hắn đã ăn một lúc, vẫn như cũ

không nói gì, hắn phút chốc ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo như cẩm thạch nổi lên

một nụ cười yếu ớt.

“Em làm đồ ăn không có khả năng chỉ làm một phần, tại bếp hẳn là còn một ít,

ngồi xuống cùng nhau ăn.”

Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ mình hoa mắt, nàng không nhìn lầm đi, hắn thế

nhưng đang cười, là ảo giác của nàng đi. Ma vương Doãn Lạc Hàn cả ngày trưng bộ

mặt âm trầm lạnh lùng với nàng, sao có khả năng đối nàng như vậy.

Nàng bưng một phần Spaghetti cùng nước canh y hệt hắn ra, ngồi xuống đối diện

hắn, nàng vụng trộm liếc hắn một cái, mái tóc màu nâu che mất mắt hắn, thấy

không rõ biểu tình giờ phút này của hắn.

Nhưng mà mùi thức ăn thơm nức rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của nàng, bắt

đầu hưởng dụng bữa tối phong phú “hiếm có khó tìm”.

Nhất thời ai cũng không nói chuyện, tĩnh tâm dùng xong bữa tối, khi nàng

ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, thì ra hắn đã

sớm ăn xong rồi.

“Chúng ta còn có chuyện quan trong còn chưa làm đâu.” Đôi mắt thâm thúy của

hắn đầy lửa nóng, tiếng nói trầm thấp nghe vô cùng ái muội.

Không biết mở miệng như thế nào, nàng tránh ánh nhìn của hắn, vội vàng đứng

lên, thu dọn bàn ăn. “Tôi đi trước thu thập một chút.”

Một lát sau, nàng rửa xong bát đĩa, thu dọn phòng bếp sạch sẽ mới đi ra. Tới

phòng khách, nàng cúi đầu suy nghĩ, không chú ý một thân ảnh đang đi đến, thiếu

chút nữa đụng vào ngực đối phương.

“Sao lại lâu như vậy, anh cứ chờ em.” Hắn nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng,

đôi mắt u ám dưới ánh sáng hiện lên vẻ quyết đoán mị hoặc lòng người.

“Chờ tôi?” Nàng theo bản năng lui về sau vài bước, “Khả năng hôm nay tôi

không có phương tiện, bởi vì sinh lí kì của tôi đến rồi, hôm nay là ngày đầu

tiên.”

Đối với hắn mà nói, đó là một tin tức bất ngờ, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, không

nói được một lời.

Nàng thản nhiên mà đối diện hắn, chính mình đang nói thật, hôm nay sinh lí kì

thật sự đến, đến đúng vào lúc nàng không hy vọng lên giường với hắn nhất.

Đầu ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng vén lên sợi tóc vương bên má, hắn nghiêng

người, mắt thấy hắn chuẩn bị hôn mình, nàng theo bản năng xoay mặt, “Không

được!”

Thời gian dường như đứng lại, hô hấp của nàng bị hút đi, hơi thở như lông vũ

của hắn vuốt ve gương mặt nàng, dẫn dụ một luồng điện không thể nói ra lời.

“Em xem ra rất sợ anh.” Sau một lúc trầm mặc, hắn đột nhiên buông xuống một

câu.

Vô nghĩa! Nàng cực lực nhịn xuống cảm giác trợn trắng mắt, tránh đi sự đụng

chạm của hắn, nàng đã nếm qua một lần mệt, đã sớm mang cảnh giác đối mặt

hắn.

Ngày đó bị hắn đá trúng thắt lưng đến bây giờ vẫn còn ân ẩn đau, trừ phi nàng

là con ngốc, nếu không rất khó bởi vì hôm nay hắn nói mấy câu, nở một nụ cười

rồi chú ý đến hắn.

Hắn thu hồi bàn tay đặt trên vai nàng, hai tay đút túi quần, ngữ khí vẫn giữ

vẻ ôn hòa. “Em đã ngày đầu tiên, hẳn là không quá thoải mái, lên lầu đi ngủ sớm

một chút.”

Tim nàng đập thình thịch gật gật đầu, chậm rãi đi đến cầu thang, hoàn toàn

nghĩ không ra vì sao hắn lại thay đổi chóng mặt như thế, chẳng lẽ đầu hắn bị

đụng vào đâu, hay là bị đánh vào?

Nàng đang còn miên man suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn

vang bên tai, “Có lẽ trước đây chúng ta trong lúc đó có chút hiểu lầm, anh không

nên đối xử với em như vậy, anh thừa nhận là gần đây áp lực công việc quá lớn, có

thể nói chuyện, làm việc có chút quá khích. Kỳ thật chúng ta không có thâm cừu

đại hận, không tất yếu phải làm cả hai không thoải mái, dù sao chúng ta còn một

năm thời gian ở chung.”

Nàng không dám quay đầu lại, tâm tình mâu thuẫn, hiện tại căn bản không thể

phán đoán lời hắn nói