Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bốn Miệng Ăn Dịch Gia

Bốn Miệng Ăn Dịch Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323172

Bình chọn: 10.00/10/317 lượt.

hối

hận nếu như nhất quyết đưa bạn về, thì bây giờ người bạn tốt nhất của

anh cũng sẽ không ở đây. Sau khi cha anh biết được, chỉ vẻn vẹn đổ thừa rằng là do bạn anh đòi lái xe. Không —— Nếu lúc ấy cha anh không gọi điện thoại bắt anh

phải lập tức về nhà, mà anh cũng không ngoan ngoãn nghe lời…, thì bạn

tốt của anh cũng sẽ không ra đi sớm như vậy, anh giận cha cũng hận chính mình, từ đó về sau quan hệ cha con càng như nước với lửa. Anh chỉ dám đi viếng bạn một lần, sau đó không

còn dũng khí đi đối mặt, chỉ cần thấy di ảnh của bạn tốt anh sẽ nhớ tới

một đêm cuối cùng bên bờ biển. . . . . . Anh muốn tự kiểm điểm, bán xe máy của mình coi

như đồ cúng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, mỗi tháng đều gửi thêm một

khoản tiền trợ cấp cho cha mẹ của bạn tốt, liên tục mười năm chưa từng

gián đoạn. Lá thư hôm nay viết bọn họ sắp cùng đứa con út

sang Canada định cư, tiền lúc trước anh gửi đều được gửi lại chùa, cho

dù anh có liên lạc, bọn họ cũng không trả lời, bởi vì bữa tiệc sinh nhật đó là do anh khởi xướng, khiến cho bọn họ mất con. Biết rõ Dịch Mạc Lặc không sai, nhưng bọn họ vẫn trút giận lên anh, dày vò anh để vơi bớt nỗi đau trong mình. Mười năm

sau mới vơi bớt đau xót, không đem hết sai lầm trút lên anh nữa, bọn họ

cũng không dám nói tha thứ hay không, bởi vì thật ra chẳng có kẻ nào

sai, chỉ có thể nói là số mệnh của từng người, bọn họ cũng an ủi anh,

không cần lo lắng. Đây là sự thật sao? Thật sự đúng như vậy sao? Dịch Mạc Lặc nhắm mắt lại, nước mắt từ hốc mắt

tràn ra. Mỗi khi nhớ tới bạn tốt, trong lòng trừ tràn đầy hối hận, anh

vẫn hi vọng ai đó có thể nói cho anh những lời này —— không phải lỗi của anh! “Mạc Lặc, anh có khỏe không?” Nhạc Phi chậm rãi đến gần, ôm vai anh “Bọn nhỏ đâu?” Anh quay đầu lại chỉ nhìn thấy Nhạc Phi. “Em để bọn nhỏ chơi phía bên kia, anh không sao chứ?” “Đó là người bạn tốt nhất của anh, bọn anh là

bạn học, sinh nhật năm ấy, anh chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho bạn

mình, bạn anh uống rượu mà anh lại quá sơ xuất không đưa hắn về nhà, kết quả hắn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời. . . . . . Cha mẹ bạn anh không

thể tha thứ anh, mà chính anh cũng vậy. Cho tới bây giờ, lá thư này. . . . . . Mới khiến cho anh cảm thấy nhẹ lòng.” Anh thản nhiên trần thuật

lại chuyện cũ năm đó.”Nếu không phải anh, hắn cũng sẽ không chết sớm như vậy.” Nhạc Phi cầm tay anh. “Kỳ thật không phải là anh không muốn bọn họ tha thứ cho mình, mà là anh không muốn tha thứ cho chính mình. . . . . .

Đến giờ anh vẫn làm không được, nhưng thật ra đây không phải là lỗi của

anh. Có thời điểm, chúng ta không thể nào làm hoàn hảo được tất cả mọi

việc, chỉ cần hết sức là tốt rồi, anh phải học được việc tha thứ cho

chính mình, giống như em. . . . . .” “Em vẫn cho là cuộc sống của em hoàn hảo, có cha mẹ yêu thương, gia cảnh rất tốt, diện mạo, cá tính, thậm chí năng lực

cũng đều xuất sắc, em rất tự tin, thậm chí không biết là mình có bất kỳ

khuyết điểm nào hay không. . . . . . Trước kia em rất kiêu ngạo.” Nói

tới đây, Nhạc Phi cười nhạt.”Em thích trẻ con, cảm thấy bọn chúng thật

đáng yêu, tin là sẽ có ngày mình có thể trở thành một người mẹ hoàn hảo, giống như mẹ em vậy . . . . . Ước mơ của em là làm một bà mẹ tuyệt vời. . . . . . Nhưng mà, ước mơ này bị một thông báo của bác sĩ nói khả năng làm mẹ của em không lớn đánh vỡ.” Ngày đó, bác sĩ nói rất nhiều rất nhiều, nhưng

một chữ cô cũng nghe không lọt, chỉ nhớ rõ khả năng có con của cô là cực kỳ bé nhỏ, cô thích trẻ con như vậy, nhưng kết quả lại là cô không thể

làm mẹ, thậm chí cô không dám nói cho cha mẹ biết. Không sinh đẻ đã trở thành một loại bệnh thời

văn minh, nhưng đối với một người muốn có đứa nhỏ mà nói cũng là chứng

bệnh thống khổ nhất. “Em vẫn cho là em đã làm sai chuyện gì, nếu

không tại sao em không thể có được đứa con của chính mình, em đã khóc

rất nhiều nhưng hôm sau vẫn phối hợp với bệnh viện bắt đầu kiểm tra liên tiếp, nguyên nhân vẫn không thể tìm ra. Thật ra đây không phải bí mật

của em, chỉ là. . . . . . Tiếc nuối thôi, nếu tương lai chúng ta kết

hôn, em cũng không thể giúp anh sinh con, xin lỗi. . . . . .” Mỗi câu nói của cô đều mang theo từ xin lỗi, Dịch Mạc Lặc nghe xong tất cả, nhìn cô. “Em chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi.” Anh ôm cô nói, “Chúng ta cũng không hoàn hảo, nhưng có thể ở cùng nhau là được

rồi, đúng không?” Mắt Nhạc Phi rưng rưng chăm chú nhìn anh. “Tiểu Phi, chỉ cần ba người bọn em ở bên cạnh anh, anh đã cảm tạ lắm rồi.” Không ai là hoàn hảo, tất cả mọi người đang tìm

một thứ thích hợp nhất cho mình, không phải bởi vì đối phương hoàn hảo,

mà là sự tồn tại của đối phương làm chính mình hoàn hảo. Bọn họ, tìm được lẫn nhau rồi. Có bí mật thật là mệt. Nhưng mà cô cũng không cho rằng đây là bí mật,

đây chẳng qua là sự tiếc nuối mà thôi, sau khi giải tỏa sự tiếc nuối đó, cô cảm thấy thế giới thật tốt đẹp. Mùa xuân đến, Viên Viên là người đầu tiên cảm nhận được. “Tổng giám, gần đây tâm tình của chị tốt lắm à?” “Cũng không tệ lắm.” Cả tình yêu lẫn sự nghiệp

của cô đều tốt. Ngày hôm qua bọn họ còn nói tuần này phải