
ệt vọng của con người. Tình yêu với thiếu nữ không chỉ là sự
tất yếu của dục vọng mà chính là sự khát khao tìm hồn đồng điệu, tìm sự
chở che.
Đẹp hơn nữa, cuốn tiểu thuyết viết về tuổi xuân thiếu nữ là độ hoa
tình yêu sẽ nở mê đắm. Bởi còn gì mê đắm hơn là khi quyện hoà sự trong
trắng và bồng bột, là những con tim lần đầu đập loạn nhịp luôn vội vàng
muồn cắn trái tình yêu. Trần Thuỷ say đắm một chàng không quen biết trên mạng, Trịnh Thuấn Ngôn bác học lại yêu khờ dại một tay chơi “Võ lâm
truyền kì” đến độ quyên ăn quên ngủ, còn Di Phấn Hàn đã yêu tuyệt vọng
một người có vợ,…Đó là những thứ tình yêu dại dột mà khiến người ta mê
mẩn vì sự trong trắng tuyệt mỹ của chúng ngay giữa cuộc đời đã bị đồng
tiền làm cho nhem nhuốc. “Bốn năm phấn hồng” giống như cuốn nhật kí của
một sinh viên đại học. Lối viết dung dị mà tinh tế, sắc sảo mà hài hước
của Dịch Phấn Hàn thật dễ đi vào lòng người. Bạn đọc sẽ cảm thấy như
đang được nghe lại câu chuyện vê chính cuộc đời mình một cách cực kì hấp dẫn, bất ngờ và thậm chí gây sốc. Dù bạn đã, đang hay chưa từng trải
qua cuộc sống đại học như vậy, bạn sẽ không ít lần cảm thấy giật mình về chính mình.
Năm 2000, mang theo sự nuối tiếc của kỳ thi đại học, tôi bước vào đại học ở Vũ Hán, một trường đại học trọng điểm. Trong cái thành phố hội tụ rất nhiều trường đại học này, trường của tôi tuy là trường điểm nhưng
lại có tiếng tăm chẳng ra sao. Điều này cũng có thể liên quan đến việc
trường có quá nhiều nữ sinh. Nơi nào có nhiều con gái, nơi đó có nhiều
chuyện thị phi, cho dù họ là những phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn hay là
những thiếu nữ mới đôi mươi.
Bốn năm nay, tôi chưa hề hoà nhập vào cuộc sống ở trường học, chưa hề hoà nhập vào đám nữ sinh trong trường, mặc dù tôi rất gần họ, gần tới
mức như không có tí ti khoảng cách nào, gần tới mức mỗi ngày đều cùng
ăn, cùng ở, cùng uống, cùng ngủ. Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ nhìn bờ đối diện, quan sát cái gọi là cuộc sống sinh viên bình yên đẹp đẽ.
Tôi là kẻ ngông cuồng tới mức cảm thấy từ trước tới nay trong trường
này, tôi chưa hề có đối thủ.
Tôi cho rằng mình luôn đúng, cho đến khi sắp tốt nghiệp mới phát hiện ra rằng mình đã sai.
Tôi cho rằng mình là người trong sáng, cho tới khi nhìn lại mới phát
hiện ra rằng thời gian bốn năm đã biến tôi thành một người giống như
hầu hết những người ở đây, cuối cùng cũng rơi vào vũng bùn nhơ.
Tôi cho rằng mình là người thuần khiết, cho tới khi viết ra những
dòng này mới biết, mình không khác gì so với những nữ sinh khác, chẳng
qua là tự cảm thấy mình tài giỏi hơn một chút.
Bốn năm trước, chúng tôi đều từng là gái trinh, hoặc đều thuần khiết
thánh thiện như gái trinh, chúng tôi bước vào tháp ngà với tấm thân
trong sáng. Chúng tôi là những thiên thần không có đôi cánh.
Bốn năm sau, chúng tôi rời nơi này, mang theo một vài thứ, để lại một vài thứ, có được vài thứ, thứ mất đi là nhiều hơn cả. Bốn năm qua đi,
nhan sắc tuổi diễm lệ của tuổi xuân cũng đi qua, nhiều lắm cũng chỉ có
thể giữ lại được con tim thục nữ. Đây là một cuốn tiểu thuyết về nữ sinh đại học. Nữ sinh viết tiểu thuyết của nữ sinh. Tôi là một nữ sinh thông minh. Tôi tự tin rằng khả năng "nhìn trộm" và khả năng cảm nhận của
mình có thể khiến tất cả những nam sinh hay nữ sinh, đàn ông hay phụ nữ
có hứng thú với nữ sinh đại học đều cảm thấy hài lòng. Cũng có thể, tôi
tự cho rằng mình viết rất thấu đáo, nhưng chẳng qua chỉ là "ếch ngồi đáy giếng" mà thôi.
Tất cả các nhân vật chính đều là nữ sinh, tất cả những nhân vật có
danh tính đều là nữ sinh. Những câu chuyện giữa nữ sinh với nữ sinh,
giữa nữ sinh và đàn ông là những câu chuyện không bao giờ nói hết.
NĂM THƯ NHẤT : NGÂY THƠ
Khi đọc cần biết một điều, bất luận các bạn trách cứ tôi, công kích
tôi như thế nào chăng nữa nhưng xin đừng chê bai ngôi trường của tôi.
Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, không nên đem nó so sánh, liên hệ với
thực tế.
Đối với trường đại học, chúng tôi đã từng có những khát vọng mãnh
liệt biết bao, những ước mơ tươi đẹp biết bao. Tuy nhiên, từ ngày đầu
tiên bước vào đại học tôi có thể dùng bốn chữ để miêu tả cảm nhận của
mình: cũng chỉ thế thôi.
Bốn năm qua đi, khi ra khỏi khuôn viên trường, tôi lại một lần nữa có cảm giác bị lừa dối. Chúng tôi đã đùa cợt với cuộc sống đại học. Nhưng
cuộc sống đại học cũng lừa dối chúng tôi. Sự lừa dối từ đầu đến cuối.
Khi tôi học trung học, từng có một vở kịch truyền hình có ảnh hưởng
rất lớn tới những mơ tưởng tốt đẹp của tôi về cuộc sống đại học. Đó
chính là vở Yêu đến cùng. Nói hơi khoa trương một chút, vở kịch này từng là một trong những động lực cho một số người vào đại học.
Cuộc sống đại học đẹp đẽ, lãng mạn xiết bao! Tất cả mọi điều tốt đẹp
đều có thể tìm thấy trong trường đại học! Tuổi xuân, lý tưởng, tình yêu.
Rất hiển nhiên. Sau khi vào đại học, tôi biết mình đã phạm một sai
lầm chết người là không phân biệt được sự khác biệt và mối liên hệ giữa
yếu tố văn học lãng mạn với yếu tố văn học hiện thực.
Năm đó, ảnh hưởng trực tiếp của vợ kịch ấy với tôi chính là: Tôi đã