
c của mình. Vậy là tình yêu thuở đại học của tôi kém một tuổi so với người khác. Nói như vậy chắc bạn cũng
hiểu. Cũng có nghĩa là, khi học trung học tôi thích cậu ta, đến năm thứ
nhất tôi vẫn thích cậu ta, năm thứ hai thì không thích nữa. Còn tại sao
lại như vậy, chương sau sẽ rõ.
Thực ra hai lý do trên đều là tôi đang mượn cớ. Cô giáo ngữ văn nói
với chúng tôi rằng khi viết văn phải xoay quanh chủ đề, không được lệch
khỏi trung tâm. Tôi muốn viết về cậu ta nhưng lại cảm thấy nó lệch lạc
với chủ đề cuộc sống đại học này. Cho nên ở trên tôi đã nhắc đến hai lí
do. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, tôi đưa cậu ta vào là để hồi
tưởng về một người mà tôi đã từng yêu sâu sắc, hồi tưởng về một người
tôi thích nhưng lại không thích tôi.
Trong cuốn Biên thành có một đoạn như sau: "Nhà thơ có thể viết một
bài thơ hay cả một tập thơ dựa trên một chuyện nhỏ, nhà điêu khắc có thể tạc một tảng đá thành tượng người sống động như thật, hoạ sĩ lại bằng
từng nét xanh, nét hồng, nét xám vẽ ra từng bức tranh đầy màu sắc hấp
dẫn, có ai mà không muốn nhớ về một hình ảnh tươi vui hay là một cái
nhíu mày ra hiệu." Đây là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết nên không thể không đưa cậu ta vào. Để không quá đột ngột nên tôi đã tìm ra hai cái
cớ ở trên.
Tại sao cậu ta không thích tôi? Nói rõ tại đây hình như là hơi sớm.
Nhưng tôi tin rằng, có một phần mà khi mọi người đọc đến đó nhất định sẽ có sự phỏng đoán như thế, tôi, Dịch Phấn Hàn cũng áy náy trong lòng
lắm.
Do đó, tôi cần phải thanh minh một chút, tôi khẳng định là mình không xấu, tôi lấy tư cách cá nhân đảm bảo điều đó. Nói tôi là cô gái đẹp
cũng không phải là nói quá. Hiện tại tôi và cậu ấy không ở bên nhau, tôi đã giải thích hợp lý rằng: thời trung học, tình yêu là thứ xa xỉ, rất
ít người có được. Lên đại học, tình yêu là thứ bình thường, không có gì ghê gớm cả.
Bạn xem, tôi lại đang mượn cớ cho việc cậu ta không yêu tôi. Cậu ta
không yêu tôi, không phải vì tôi không đủ ưu tú, mà vì thời trung học
chúng tôi không có dũng khí và tiền bạc để có được thứ xa xỉ đó.
Cuộc sống đại học này tính từ ngày tôi đi báo danh. Ngày ấy đã rất lâu rồi, nhưng những chuyện phía sau rất đặc sắc.
Ngày báo danh, khắp nơi trong trường toàn là người. Khi nộp phí báo
danh ở phòng thể dục tôi nghĩ: nếu lúc này có một kẻ cướp giật hay một
tên trộm trà trộn vào thì chúng giàu to rồi. Lúc đó suy nghĩ của tôi
thật quái lạ. Ngôi trường rất đẹp. Đó luôn là một bộ mặt hào nhoáng hấp
dẫn tôi. Tôi thích những khu giảng đường trong trường đại học, hoặc là
rất hoành tráng hoặc là rất cổ kính. Điều đó khiến tôi cảm nhận được
ngay sự khác nhau giữa đại học và trung học, cảm nhận một cách trực quan như thầy cô trung học thường nói với chúng tôi: "Đại học có một không
gian rộng lớn hơn". Quả thực là có không gian rộng lớn, chỉ về "diện
tích" kiến thức cũng đã lớn hơn nhiều so với trung học. Những khu giảng
đường san sát đều là xây mới, những tấm kính màu xanh lục được gắn ngay
ngắn trên những bức tưùơng màu trắng, tôi thích cái phong cách thanh
toát mà đơn giản như thế. Phía Bắc có một số khu giảng đường đã rất cũ
rồi. Gạch đỏ ngói xanh, cầu thang gỗ, đi bên trên sẽ lắc lư nhẹ. Lớp mạt bụi mờ vẩn nhẹ phía trên, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, không
biết bao nhiêu hạt bụi mất dấu trong những kẽ hở của gạch ngói, sau đó
lại bị những hạt bụi khác che mất. Những công trình kiến trúc cổ ấy
khiến tôi thích ngôi trường này hơn.
Lúc vào trường tôi phải chạy rối lên đi nộp tiền, mua phiếu ăn, tìm
phòng ở, trông đông ngó tây, đúng thật là lớ nga lớ ngớ. Nhà trường phân đến sáu người một phòng. Sáu người trong bốn năm có thể diễn ra rất
nhiều màn kịch vui buồn. Trước tiên, xin giới thiệu một chút về sáu
người cùng phòng chúng tôi. Tất cả đều là sinh viên của khoa Văn học.
Tôi - Dịch Phấn Hàn. Không thích nói chuyện, cũng không tự giới thiệu nhiều nữa. Nếu bạn có hứng thú hãy đọc từ từ. Tôi không phải là người
tốt cũng chẳng phải người xấu. Về sau trong trường đại học có một cô
giáo đã nói: "Căn nguyên tính cách trong sự hình thành bi kịch chính là ở chỗ những người đó không phải là người xấu cũng chẳng phải là người
tốt, không thiện không ác". Tôi nghe được câu nói này trong lúc mơ màng
ngủ, tôi khâm phục và tôn kính cô vô cùng. Ngay lập tức quyết định về
sau sẽ bái cô là sư phụ, học hành chăm chủ. Đâu ngờ khi tiết học đó kết
thúc cô nói: bài học của học kỳ này đến đây là hết. Tiết sau chúng ta sẽ đưa ra giới hạn chương trình thi.
Chương Hàm Yên, người sao tên vậy, mặt mày cô tỏ rõ một sự dửng dưng
lãnh đạm có đến vài phần cái chất của Lâm Đại Ngọc. Vô cùng lãng mạn,
siêu tiểu tư sản, có thể gặp gió rơi lệ gặp trăng ngâm thơ, không có cái chất dung tục như người thường. Bố cô là một ông chủ lớn. Ngày đến báo
danh, con BMW của bố cô khiến mọi người phải chú ý. Một cô em giàu nhất
phòng.
Trịnh Thuấn Ngôn, cô gái học hành chăm chỉ nhất. Trường đại học cần
có một số người như thế để khích lệ sự nhiệt tình học tập của những
người khác, bởi vì, với rất nhiều sinh vi