
ời đã thầm yêu bốn năm trời. Cậu ấy không yêu tôi. Bởi vì cậu ấy
nói không muốn yêu đương khi còn đi học, bản thân cũng tự thấy không có
tư cách để nói lời yêu hay không yêu với một người con gái. Đó là lời
cậu ấy nói với tôi khi mới 15 tuổi. Một cậu bé 15 tuổi có thể nói ra
những lời như vậy khiến tôi luôn luôn cảm thấy tự hào vì con mắt nhìn
người của bản thân.
Nhưng cuối cùng, cậu ấy cũng không thể khống chế được bản thân, rốt
cuộc cậu ấy vẫn yêu đương trong trường đại học. Tôi muốn biết đó là cô gái như thế nào mà có thể cướp đi người con trai tôi yêu suốt bốn năm
một cách dễ dàng và may mắn đến thế. Năm đó tôi là một cô bé 14 tuổi
bắt đầu biết yêu, tôi mang tâm sự trong lòng viết vào một mẩu giấy rồi
ném lên bàn cậu ấy, chỗ ngồi của chúng tôi chỉ cách nhau một lối đi. Cậu ấy đọc rồi vò mẩu giấy trong tay, tiếp tục làm toán và không thèm để ý
đến tôi nữa. Tôi giơ tay ra cướp lấy cuốn vở của cậu ấy, dùng cây bút
máy viết nguệch ngoạc mấy chữ to đùng: Tớ thích cậu! Cậu có nghe thấy
không! Cậu ấy không nhìn tôi mà thay một cuốn vở khác rồi tiếp tục làm
bài tập. Tôi chăm chú nhìn cậu ấy. Một phút, hai phút... mười phút,
cậu ấy vẫn không thèm để ý đến tôi. Tôi cầm quyển vở bài tập của cậu ấy
xé ra từng mảnh, không hề khóc. Cậu ấy nhìn tôi một cách cực kì tiếc
nuối nhưng vẫn như trước đây, không thèm giải thích gì với tôi.
Kì nghỉ hè năm đó chúng tôi đã tốt nghiệp cấp hai, tôi chạy đến dưới
tầng nhà cậu ấy, trông thấy tôi từ phía trên cậu ấy liền đi ra. Chúng
tôi đã nhìn nhau rất lâu, cậu ấy bảo tôi vào nhà. Tôi nói: "Không cần
đâu, tôi đến là để hỏi cậu xem, cậu sẽ học trường nào. Cậu đi đâu tớ đi
đó." Kì thi cấp ba năm đó cậu ấy đã thi không tốt nên không được vào
trường trung học tốt nhất của thành phố, còn tôi lại vượt xa mức điểm
của trường trung học đó. Cậu ấy nói: "Cậu hà tất phải như thế, đừng
như thế nữa." Tôi nói: "Tớ muốn biết tại sao cậu lại không thích tớ?" Cậu ấy nói: "Cậu mạnh mẽ quá. Con gái như vậy không tốt. Cậu khiến tớ
cảm thấy rất không thoải mái". Tôi không để ý đến cậu ấy, đi thẳng đến gõ cửa nhà cậu ấy. Cậu ấy đứng sau tôi mà không biết phải làm sao. Ngay từ lúc biết tôi là Dịch Phấn Hàn, mẹ cậu ấy đã rất thích tôi. Bởi vì
mỗi lần họp phụ huynh, thầy chủ nhiệm đều nói với tất cả các bác phụ
huynh rằng "Lần này người đứng đầu lại là Dịch Phấn Hàn".
Mẹ cậu ấy trông thấy tôi thì rất vui rồi quay sang phê bình cậu ấy:
"Sao con không học hành cho tốt, không thi được vào trường trung học tốt nhất mà chỉ có thể vào trường chuyên trung học." Tất cả các bậc phụ
huynh đều thích mang con mình ra so sánh với con người khác, và kết quả
của sự so sánh ấy luôn luôn là con mình không có chí tiến thủ như con
người ta. Ngày hôm sau, tôi chạy đến trường chuyên trung học ghi danh, tôi không dám nói với cả nhà và cũng chẳng mang theo đồng nào với cái
điệu bộ "nghé con mới sinh không sợ hổ". Khi tôi đưa ra tờ điểm số của
mình đồng thời rất bình tĩnh nói: "Em không mang tiền". Thầy giáo cầm
lấy tờ điểm số của tôi, vừa nhìn thấy nó thầy lập tức nói với tôi: "Em
học sinh này, vào đây, bên trong có điều hoà, bên ngoài nhiều người chen chúc như vậy rất nóng nực". Đúng thế, bên ngoài có rất nhiều người
lớn cùng trẻ con đang chen chúc, dưới cái nắng chói chang đa số phụ
huynh đều nói một câu như nhau: "Không có chí tiến thủ, không học hành
tử tế, lên trung học cũng bắt cha phải móc ra mấy vạn đồng".
Vậy là ở trung học chúng tôi lại được ở bên nhau. Suốt hai mươi năm qua, đây là một việc có lỗi với cha mẹ nhất mà tôi từng làm. Nếu lúc đó không quá bốc đồng thì tôi đã không chạy tới trường chuyên trung học.
Nếu lúc đó không quá si tình thì tôi sẽ không bỏ qua trường trung học
tốt nhất để cùng cậu ta đến một trường trung học bình thường thế này.
Nếu không phải vì trường chuyên trung học không đủ tốt, cho dù ở đó tôi
là học sinh xuất sắc nhất đi chăng nữa, và cứ cho là tôi không gặp may
trong kì thi đại học cũng không đến nỗi phải vào một trường như bây giờ, khiến tất cả những ai quen biết tôi trước khi tôi 15 tuổi đều tôi than
thở tiếc nuối. Đó là câu chuyện thực của tôi. Yêu, là bài học khổ
đau bi thảm. Tôi đã hi sinh tiền đồ của mình để nhận ra sự tàn nhẫn
của tình yêu. Vậy mà năm 18 tuổi, khi tốt nghiệp trung học tôi vẫn hỏi cậu ấy câu hỏi đó: "Tại sao cậu không thích tôi?"
Và cậu ấy vẫn nói rằng: "Tớ thật sự không hiểu tớ có điểm gì tốt mà
cậu phải như thế? Tớ cũng không hiểu tại sao lại không thích cậu? Có lẽ
là cậu đã quá mạnh mẽ. Đối với cậu tớ luôn có cảm giác kém cỏi, mặc dù
tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu." Vừa nghe xong tôi bật khóc, những
giọt nước mắt khiến tất cả mọi hi vọng, tủi thân và nhục nhã của bốn năm yêu thương đều nhẹ nhàng tuôn trào ra. Năm đó cũng là một mùa hè chói
chang gay gắt. Chúng tôi từ biệt nhau ở sân vận động, mồ hôi, nước mắt
hoà lẫn mùi vị chua chát của tuổi thanh xuân. Chúng tôi không nói "Hẹn
gặp lại", và cũng không hề gặp lại thật. Tình yêu thật là tàn khốc.
Yêu một người không yêu mình là sự tàn khốc ghê gớm nhất. Yêu một