
người
mãi mãi không thể yêu mình thì tình yêu đó có thể sẽ cháy hết trong một
lần và tức thì bạn sẽ trở nên rắn rỏi hơn. Tất cả những cảm nhận và
hiểu biết về tình yêu của tôi đều do cậu ấy nói cho tôi biết. Bỗng chốc
tôi trưởng thành lên. Trong chớp mắt tôi trở nên già đi. Năm tháng đã
qua đi không trở lại, cỏ cây thì vẫn xanh tốt. Tôi yêu cậu ấy thật
lòng. Trong tất cả những năm tháng thơ ngây tươi đẹp nhất với tình cảm
trong sáng nhất, tất cả tình yêu dồi dào nhất và chân thành nhất tôi đều dành cho cậu ấy. Vậy mà, tôi không hề nhận lại được điều gì. Một lần
yêu thực sự sâu sắc có thể khiến một người trưởng thành lên rất nhiều. Tôi bắt đầu tổng kết lại, tôi đã viết ra rất nhiều những lí luận, cảm
nhận và hiểu biết về tình yêu. Tôi cho rằng trái tim mình đã đanh cứng
thành đá. Tôi cho rằng mình sẽ mãi mãi không thể yêu ai nữa. Nhưng khi
gặp một người con trai khác thì tất cả những cứng cỏi đó đều sụp đổ, tất cả những gượng gạo và tự tôn một lần nữa lại bị bỏ qua, trước tình yêu
tôi vẫn phải giơ cao cờ trắng, lại một lần nữa đầu hàng trước một người
con trai và nói: "Em yêu anh, đời này kiếp này, đến chết vẫn không thay
đổi".
Giang đã đến học tại trường Đại học Bắc Kinh. Dịp lễ Giáng sinh năm
thứ nhất cậu ấy có gửi cho tôi một bức thư nói rằng cậu ấy đã làm tôi bị tổn thương, cả đời này cậu ấy nợ tôi. Cậu ấy cảm thấy rất áy náy. Xin
lỗi. Khi đọc đến những dòng này tôi không thể kìm được nước mắt. Tại
sao, tại sao những người như thế, những chuyện như thế luôn khiến tôi
không ngừng nhớ nhung, không ngừng rơi lệ? Lẽ nào thực sự có chuyện đời
đời kiếp kiếp bất tận như vậy ư? Tôi đã từng trải qua giấc mộng đại học, đã từng bỏ ra biết bao công sức để đi qua con đường tình yêu gập ghềnh, thế rồi chỉ đổi lấy một câu xin lỗi, một câu xin lỗi muộn màng. Có tác
dụng gì đâu? Tình yêu là một ván bàn. Chỉ cần lơ là, thì ai ai cũng
thua hết.
Bây giờ cậu ấy đã có bạn gái rồi. Chẳng phải cậu ấy đã nói muốn học cho tốt, muốn tiếp tục thi cử và nghiên cứu ư?
Chẳng phải cậu ấy đã nói không thể yêu đương khi còn đi học làm phụ sự
kì vọng của cha mẹ ư? Chẳng phải cậu ấy đã nói không thể anh anh em em yêu đương trong trường đại học khi vẫn còn lấy tiền của cha mẹ?
Chẳng phải cậu ấy đã nói... Trước đây, tất cả những giải thích của
cậu ấy đều chuyến đến tôi một thông tin sai lầm, cậu ấy không yêu tôi
chỉ vì cậu ấy chưa muốn yêu. Thế nhưng bây giờ khi cậu ấy đã muốn yêu
thì người cậu ấy yêu vẫn không phải là tôi. Tôi hận cậu ấy. Hận thêm
lần nữa. Cậu ấy cso thể không yêu tôi, thế nên cũng không được đi yêu
người khác! Tôi phải hỏi thẳng cậu ấy! Tôi hận cậu. Tôi đã đến nhà cậu ấy. Hai chúng tôi ngồi trong phòng, ngồi đối diện nhau không nói gì,
bầu không khí nặng nề tới mức chỉ muốn nổ tung ra. Tôi không cam tâm
hỏi cậu ấy: "Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ thích tớ, đúng không? E
là một chút thiện cảm, một giây xao động cũng chưa từng có, đúng không?" Tôi giống như một kẻ đang ăn mày tình yêu, liên tục nhắc đi nhắc lại: "Cho tôi một chút đi, làm ơn, cho tôi một chút đi".
Nhưng có tác dụng gì chứ? Tôi đang phải đối mặt với một kẻ keo kiệt
đối với tình yêu. Cậu ấy nói: "Cho tớ ôm cậu một cái nhé, được không,
thật sự xin lỗi cậu." Đó là lúc chập tối một ngày mùa hè, phía bên
ngoài cửa sổ là một đám mây lớn màu hồng, đám mây đau đớn tuyệt vọng sắp nhỏ những giọt nước, sắp rơi lệ, những hạt lệ nặng trĩu rơi thẳng từ
không trung xuống, nó rơi đến gần tôi hơn, như muốn đổ ụp xuống tôi vậy. Cả bầu trời bị nhuốm một màu đỏ đen lẫn lộn, đều là sắc màu của câu
chuyện tình thê lương, từng đám từng đám mây như muốn biểu lộ, giãi bày, cứ vần vũ quần tụ áp sát xuống, giống như là đang bị ức chế bi thương
vậy, tất thảy mọi đám mây đều trĩu nặng một nỗi niềm khôn tả. Tôi nghĩ dù càn khôn có đảo ngược thì bầu trời cũng sẽ có một trạng thái như
thế. Thê lương nhưng cứng cỏi. Tôi tự bảo mình rằng không thể khóc
trước mặt cậu ấy, không thể để cậu ấy biết mình vẫn yêu cậu ấy.
Cậu ấy đứng dậy, rất nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Toàn thân tôi run
lên. Tôi đứng đờ ra như một cây gỗ, cứ để cậu ấy ôm tôi như thế, để mặc
sự quấy rầy và chảy ngược của thời gian. Để mặc mọi thứ, trong giây phút đó tất cả đều trở thành phông nền, chỉ có tôi và cậu ấy. Tôi cảm nhận
cái ôm của cậu ấy, từng khắc vạch nhiệt độ đều như đang nói xin lỗi, đều như sắp đốt cháy những sắc mây, đốt cháy sự đau đớn trong lòng, đốt
thành tro bụi. Tình yêu đã thành tro, vĩnh viễn không thể trở lại như
cũ. Cánh tay cậu ấy càng lúc càng siết chặt hơn, thân nhiệt của cậu ấy
càng lúc càng nóng rực lên giống như cái nóng của lòng bàn tay khi tôi
ném mẩu giấy năm đó. Cánh tay cậu ấy trượt đến phần eo của tôi, cánh
tay nhỏ mảnh và mềm yếu. Tôi đứng đờ ra như khúc gỗ. Tôi không có bất cứ một ý nghĩ nào cả. Cực điểm của sự đau đớn thực sự chính là không thể
cảm thấy đau đớn nữa.
Tay cậu ấy không ngừng di chuyển. Mãi cho tới khi cái ôm ấy đi quá
đà. Cái ôm với ý xin lỗi mang tới cho tôi sự ấm áp ấy đã đi quá giới
hạn, hai bàn tay tràn đầy sắc th