
giờ Tô Tiêu nghiễm nhiên trở
thành đại tiểu thư còn Trần Thuỷ sống như một con tiểu nha đầu. Một cô gái có thái độ đối nhân xử thế đúng mực, có chiều sâu như Trịnh Thuấn
Ngôn dần dần cũng không thể chịu nổi và đã bắt đầu phản đối Trần Thuỷ.
Ví dụ như thường xuyên châm biếm cô ta không có học thức, không có năng
lực. Số sách đã đọc không tới mười cuốn, còn dám bàn luận về triết học,
về Nietzsche trước mặt Trịnh Thuấn Ngôn. Theo như Trịnh Thuấn Ngôn nói,
Trần Thuỷ ngoài cái tên Nietzsche ra, thì còn không biết thêm gì khác
nữa. Thậm chí có khi người đó là nam hay nữ cũng không hay.
Tôi thì lúc nào cũng trầm lặng. Mặc dù coi thường Trần Thuỷ nhưng tôi đã quen giữ im lặng. Con người và sự việc chướng mắt có nhiều như vậy,
nếu chuyện gì cũng để ý tính toán thì tôi còn sống sao được nữa. Đối với những người tôi ghét, nguyên tắc của tôi chính là: Không động đến tôi
là được. Không động đến tôi, tôi sẽ im lặng mãi mãi. Coi như cô ta không tồn tại. Thế nhưng đầu óc Trần Thuỷ lại không thông minh cho lắm. Tôi càng im lặng, càng giữ thế trung lập thì cô ta lại càng cảm thấy Dịch
Phấn Hàn có thể dễ bắt nạt hơn một chút. Thế là hết lần này đến lần khác cô ta nói năng đụng chạm tới tôi. Tôi phát hiện ra một điều lạ lùng là
tôi càng che giấu sự coi thường của mình đối với cô ta thì cô ta lại
càng muốn đổ nước tiểu lên đầu tôi. Cá nhỏ cũng muốn ăn tôm. Tôi ngộ ra, đối với loại người này bạn không cần phải giữ thể diện cho cô ta, trong quá trình trưởng thành lòng tự tôn và sự tự tin của cô ta sớm đã phai
mờ tới mức chẳng còn gì nữa, nhân cách cũng đã dị dạng rồi.
Lần đầu tiên tôi trực tiếp mâu thuẫn với bạn cùng phòng chính là với
Trần Thuỷ. Đối với sự "ức hiếp" của Trần Thuỷ, nhiều lúc tôi đã nhẫn nại lắm rồi. Có thể cô ta không hiểu rằng những lúc im lặng chính là để
tích trữ năng lượng. Thế nên đã xảy ra một chuyện thế này. Vì Trần
Thuỷ quen rất nhiều bạn trên mạng, hơn nữa lại quen khá nhiều bạn nữ nên cô thường gặp mặt và ăn cơm với những cô bạn này, một dạng như kiểu "tứ hải giai huynh đệ" vậy. Bạn nói thử xem, một cô gái quen mấy cậu con
trai, gặp mặt rồi lợi dụng ăn bữa cơm đã đành, đằng này bạn lại còn gọi
nhiều cô bạn trên mạng không rõ lai lịch đến làm gì? Có lẽ đó chính là
sự cô đơn cùng cực. Có thể trong trường Trần Thuỷ không được lòng người
cho lắm, nếu như ở phòng kí túc trước đây thì cô cũng sẽ là người như La Nghệ Lâm, bị cả phòng xua đuổi. Trần Thuỷ quen biết các cô bạn trên
mạng cũng được, nhiều lần gặp gỡ họ cũng chẳng sao, cùng họ ra ngoài
chơi thâu đêm cũng chẳng liên quan gì đến tôi, cô ấy dẫn bọn họ đến
phòng tôi cũng không thể nói gì, mặc dù tôi rất không hài lòng. Nhưng đã dẫn họ về phòng lại còn cho họ ở lại, và còn cho họ ngủ trên giường của tôi, điều đó khiến tôi không thể chịu được. Riêng việc ngủ trên giường
của tôi hết lần này đến lần khác, không hỏi han tôi một tiếng đã cho
thấy rõ ràng cô ta cho tôi là người dễ ức hiếp.
Tôi thường về nhà ngày cuối tuần, còn những cô bạn trên mạng không rõ lai lịch của Trần Thuỷ, sau khi chơi xong thường ngủ lại phòng chúng
tôi. Ngủ lại phòng chúng tôi thì bọn họ có ba lựa chọn: hoặc là ngủ cùng Trần Thuỷ, hoặc là ngủ trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn (cuối tuần cô
ấy cũng về nhà), hoặc là ngủ trên giường tôi. Lần đầu tiên bọn họ chọn
giường của Trịnh Thuấn Ngôn, tôi đoán là vì chăn đêm trên giường của
Trịnh Thuấn Ngôn dày hơn của tôi nên ngủ sẽ thoải mái hơn chăng. Sau khi Trịnh Thuấn Ngôn quay về, cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ, cô ấy nói mình có
thói quen cực kì sạch sẽ và ghét nhất là người khác nhảy lên giường của
cô ấy. Sau chuyện đó, không còn ai dám ngủ trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn nữa mà chuyển sang ngủ trên giường tôi. Mặc dù tôi cũng tỏ ra
không vui nhưng tôi là một người không dễ nổi cáu, tôi luôn cảm thấy
rằng những người cùng sống với nhau thì dễ va chạm cho nên cần phải rộng lượng với nhau, nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tổn hại đến hoà khí thì không hay chút nào. May mà Trần Thuỷ đều đánh tiếng hỏi tôi
trước, còn ngon ngọt cầu xin tôi, tôi cũng không nỡ làm mất mặt cô ta. Rồi sự việc bị đẩy đến cao trào khi cô ta dẫn về phòng chúng tôi một cô bạn hôi nách, lại còn ngủ trên giường của tôi. Tối hôm đó trở về
phòng tôi phát hiện ngay ra rằng giường của mình đã bị đảo lộn. Khi tôi
trèo lên giường để chuẩn bị ngủ thì lập tức bị ngạt đến không thở được.
Trời ơi là trời, cô ta không thèm hỏi han tôi đã cho một người hôi
nách ngủ trên giường tôi suốt một đêm! Tôi sắp phát điên mất rồi. Tôi
bịt mũi tháo tung toàn bộ ga trải giường vỏ chăn ra. Kết quả là tôi chưa kịp nói năng gì Trần Thuỷ đã quở trách tôi. Cô ta nói: "Cậu cần gì
phải phản ứng mạnh như vậy chứ? Đến mức thế cơ à? Không phải là giường
ngủ của cậu sao? Cậu còn chê người ta bẩn à? Không phải chính cậu thường xuyên không gấp chăn sao, còn nói gì nữa...". Cô ta cứ đứng đó lải
nhải. Tôi thật không thể chịu nổi, liền tiện tay nện thẳng đống ga trải
giường cùng vỏ chăn vào mặt cô ta: "Cậu ngửi đi! Tôi không gấp chăn thì
làm sao nào? Bởi vì