
thứ nhất thứ hai các nữ sinh rất thích tìm
người yêu trong số nam sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Ở Vũ Hán, việc học ở trường Đại học Khoa học Kĩ thuật Hoa Trung, ngôi trường tốt
nhất, hay học tại Đại học Công nghiệp và Thương mại Hoa Nam khiến các
nam sinh ở đó trở thành thần tượng của chúng tôi. Tại sao hồi đó tất cả
chúng tôi đều thích những cậu nam sinh học giỏi? Là vì học giỏi, học khá có nghĩa là cậu nam sinh đó có thể sẽ rất có tiền đồ, có tiền đồ cũng
có nghĩa là sau này có thể cậy nhờ được. Hơn nữa, những nam sinh chăm
chỉ học hành thì thói trăng hoa và cơ hội "tìm hoa hỏi liễu" cũng có thể ít hơn một chút. Dựa trên nguyên tắc đó, có cô bạn chỉ kết bạn trên
mạng với những người của trường Đại học Công nghiệp và Thương mại Hoa
Nam. Sau này có một lần tôi tới trường Hoa Nam họp và quen được một đống các anh chàng tinh hoa của trường, tôi bạo dạn xin địa chỉ QQ( Công cụ
để tán gẫu, nói chuyện trên mạng, giống như Yahoo Messenger.) của họ,
rồi quay về phòng và trở thành người cung câp số "hàng hiếm" này. Vốn dĩ hạn lượng ấy được chuẩn bị để bán ra hoặc bán hạ giá nhưng nghĩ tới
tình nghĩa bạn học chung trường nên tôi đã tặng miễn phí cho một vài em
gái. Chuyện này khiến mấy em rất cảm kích, đến khi tốt nghiệp họ vẫn
nhắc tới chuyện muốn mời tôi ăn cơm.
Năm thứ ba, thứ tư, những nữ sinh suốt ngày chìm đắm với việc tán
gẫu qua mạng đã giảm đi nhiều, một mặt vì hầu hết mọi người đều đã có
người yêu, những cô mà đến năm thứ ba, thứ tư vẫn chưa tìm được người
yêu, cũng đã có khả năng tự biết mình, dù có gặp gỡ bên ngoài mạng cũng
chẳng khác gì gặp phải bạn trong trường, đều trở thành bóng bàn, anh đẩy tôi đỡ. Mặt khác, mọi người đều hiêu rằng dù có tìm được một chàng trai tài hoa thì người ta mới tốt nghiệp cũng không có bao nhiêu tiền để có
thể nhờ cậy, muốn tìm thì dứt khoát phải tìm một người đàn ông đã thành
công sẵn, bởi vấn đề "tiềm lực" có quá nhiều nhân tố không thể xác định, đợi đến khi anh ta "cao giá" rồi thì nói chung cũng là lúc con gái trở
nên "mất giá". Do đó, đến năm thứ ba, thứ tư, người yêu của rất nhiều
bạn nữ gần như đều không phải là sinh viên còn đang đi học nữa. Khi ở
cùng nhau mọi người cũng rất ít khi nhắc đến chuyện bạn trên mạng. Thời
kì yêu qua mạng trong trường đại học đến năm thứ ba, thứ tư đã trở thành một đường giới hạn mong manh. Hoặc là tình yêu qua mạng ấy sẽ đi đến
dùng, hoặc là "biển mạng vô biên, quay đầu là bờ".
Trên mạng không có mĩ nhân, về cơ bản điều này là đúng, ít nhất cũng
đúng trong trường đại học. Nếu một mĩ nhân ngày ngày chìm đắm trên mạng
thì có thể thuộc vào loại tâm lí không bình thường, hoặc thói quen sinh
hoạt không bình thường. Loại đầu tiên là Trần Thuỷ. Loại thứ hai là tôi
(ha ha..., lại không cần sĩ diện rồi). Cho nên cả hai chúng tôi đều yêu
qua mạng. Đối với một sinh viên ngày ngày chìm đắm trên mạng mà nói, lên mạng mà chưa từng yêu qua mạng còn khó hơn nhiều so với việc không hề
nợ môn trong suốt bốn năm đại học. Người yêu trên mạng của Trần Thuỷ
là sinh viên năm thứ tư của một trường nào đó ở Quảng Đông. Nếu như bỗng nhiên liên tục có điện thoại lạ gọi tới tìm một nữ sinh không lấy gì
làm xinh đẹp, thì có lẽ đó là dấu hiệu ban đầu cho tình yêu qua mạng của nữ sinh đó. Nếu bạn là chị em của cô ấy, hãy nói với cô ấy rằng: "Biển
mạng vô biên, quay đầu là bờ". Một người cực kì ít nói như tôi mà cũng
có lúc yêu một người con trai, yêu đến chết đi sống lại, huống hồ là
Trần Thuỷ. Nghe tôi, hãy từ từ.
Bình thường Trần Thuỷ rất tự nhiên, nhưng mỗi tối vào lúc chín giờ
khi tiếng điện thoại vang lên, nét mặt cô ấy dần dần giãn ra, trong nháy mắt mặt mày trở nên rạng rỡ. Nhìn thái độ của cô ấy tôi hiểu rằng cô bé này thế là xong rồi. Gọi là gì nhỉ, "người phụ nữ khi yêu là người phụ
nữ đẹp nhất", câu nói đó thật vô cùng chuẩn xác.
Rồi nghe giọng nói của cô ấy, như dòng nước chảy róc rách, như gió
xuân luồn qua khe hở, trong nháy mắt giọng nói bỗng đẹp như một bông hoa đang độ khoe sắc. Mỗi lần cô ấy nghe điện thoại, tôi đều nghĩ nếu cô ấy tới đài phát thanh Sở Thiên thì người dẫn chương trình Cát Tường Điểu
cũng phải thôi việc sớm. Ngày nào hai người đó cũng ríu ra ríu rít anh anh em em, còn giọng nói thì quá đỗi nồng nàn say đắm. Cậu bạn đó
thường là người gọi điện thoại đến. Về điểm này thì tôi thể hiện rõ tinh thần chia sẻ cao thượng. Tôi đã dạy Trần Thuỷ rằng với tình yêu qua
mạng thì khi còn chưa gặp mặt nhất định không được chủ động gọi điện cho đối phương. Thứ nhất, chi phí gọi điện thoại đường dài rất đắt đỏ,
những sinh viên nghèo như chúng ta không thể nào kham được. Thứ hai, nếu một người đàn ông thực sự yêu bạn mà đến tiền gọi điện thoại cho bạn
anh ta cũng tiếc rẻ thì còn mất thời gian với anh ta làm gì. Thứ ba, tại sao cứ phải quá nhấn mạnh chữ "yêu thực sự" một cách nghiêm trọng như
vậy? Bởi vì còn chưa gặp mặt mà anh ta đã không yêu bạn thì bạn cũng
đừng hi vọng sau khi gặp mặt anh ta sẽ ngay lập tức yêu bạn chân thành.
Anh ta không yêu bạn nhưng bạn yêu anh ta, tại sao anh ta lại