
không gặp
bạn? Đối với đàn ông mà nói, đây quả là một người tình ban đêm tuyệt
vời! Cuối cùng, nếu ngày nào bạn cũng gọi điện cho anh ta, nhất định anh ta sẽ cho rằng bạn là kẻ chẳng ai thiết, cho nên ngay cả với người đàn
ông trên mạng chưa từng gặp cũng phải chai lì như vậy. Do vậy, con gái
đừng nên ngốc nghếch, đối với người yêu trên mạng chưa từng gặp mặt thì
có thể thả sức mà giày vò anh ta. Sau khi đem những chân lí và kinh
nghiệm này phân tích cho Trần Thuỷ nghe, cô ấy liền gật đầu tán thành.
Thế là hằng ngày vào lúc chín giờ cô ấy đều đợi điện thoại của chàng
trai đó, đã mấy lần cô ấy đợi lâu nôn nóng không yêu, cứ rục rịch chuẩn
bị gọi điện thoại cho chàng ta đều được tôi trấn an: "Trần Thuỷ, cậu
không thể dao động sớm như vậy được! Là con gái, chịu đựng 1 chút thì có sao!". Tại sao chỉ có như vậy mà đã cho tôi là người có tinh thần chia
sẻ? Nếu Trần Thuỷ gọi điện thoại cho cậu kia thì thời gian cô ấy gọi sẽ
không cố định, còn cậu kia thì luôn luôn chọn giờ hoàng đạo để gọi cho
cô ấy. Như vậy, những người bạn trên mạng của tôi đều không thể gọi đến. Chuyện này khiến tôi mất đi khá nhiều những người bạn tuyệt vời trên
mạng, bao gồm cả một số người có khả năng đi đến một mối quan hệ thân
mật.
Hôm Trần Thuỷ và chàng trai đó gặp mặt, xuất phát từ nguyên nhân mà
mọi người đều biết, ba người chúng tôi trừ cô ấy đã làm thành một bồi
thẩm đoàn cùng nhau tới chỗ cậu ta. Với kinh nghiệm thực tiễn phong phú
và trình độ lí luận tuyệt vời, tôi được bổ nhiệm làm đoàn trưởng.
Thật quá thất vọng, đó lại là một người đàn ông khá thấp kém. Không
phải loại tôi thích, anh ta không có cái phong độ, lịch sự, nho nhã. Từ
cái nhìn đầu tiên tôi đã bỏ phiếu phủ quyết cho anh ta. Chúng tôi đi
dạo, đi ăn rồi sau đó đi hát. Chúng tôi đã hát hơn ba tiếng đồng hồ
trong một phòng Karaoke ở bên ngoài trường học. Chính trong ba tiếng đó
chúng tôi đã đặt một kết cục đầy kịch tính cho phần sau. Càng nhìn
càng thấy anh ta là kẻ chẳng ra sao, nhưng thật không ngờ, anh ta lạ có
khả năng ca hát. Anh ta hát giọng của ai cũng giống, hơn nữa biểu hiện
tình cảm lại phong phú: anh ta vừa cất tiếng, cả bốn người chúng tôi
ngay lập tức đều "ngậm tăm" bởi không muốn lộ ra sự yếu kém của bản
thân. Sau khi biểu diễn xong hơn hai mươi bản tình cả một cách đằm thắm, anh ta gần như đã thâu tóm được trái tim vốn đã có đôi chút rung động
của Trần Thuỷ. Đặc biệt là sau khi anh chàng đó hát xong bài Duy nhất
rồi nhìn về phía Trần Thuỷ và nói "Tặng em" với tình cảm dịu dàng chan
chứa, Trần Thuỷ suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ. Mặc dù ánh đèn trong
phòng rất mờ ảo nhưng tôi vẫn nhìn rõ ngấn lệ long lanh trong mắt Trần
Thuỷ. Trong khoảnh khắc đó tôi biết cô gái này thế là xong rồi. Vậy là
toàn bộ bí quyết yêu đương tôi dạy cô ấy đều vô dụng. Tất cả những gì
tôi có thể làm là cầu khẩn ông trời, mong cho cái tồi tệ nhất của chàng
trai trước mắt chúng tôi đây cũng chỉ là vẻ ngoài của anh ta.
Cậu nam sinh, tình yêu qua mạng của Trần Thuỷ đã ở lại Vũ Hán bốn
ngày. Tối ngày thứ nhất, cậu ta ở khách sạn một mình, bốn chúng tôi ở
phòng kí túc. Ngày thứ hai, hai người ở khách sạn, còn lại ba người
chúng tôi ở phòng kí túc. Hai ngày cuối cùng cũng như vậy. Đó là mùa
đông năm thứ hai. Bài hát Duy nhất của Vương Lập Hằng có câu: "Cả ngày
anh hét to lên rằng người anh yêu chính là em, em là duy nhất của anh".
Thật là lời tình tứ điển hình cho sự lừa phỉnh mà con trai dành cho con
gái. Tất nhiên, nếu biết vận dụng tốt thì con gái cũng có thể dùng những lời đó để lừa phỉnh con trai.
Buổi tối hôm đó Trần Thuỷ gọi điện về nói là sẽ không về phòng kí túc ngủ, cô ấy đang ở cùng chàng trai đó và bảo chúng tôi dừng lo lắng. Tôi là người nhận điện thoại. Tôi không hỏi xem cô ấy sẽ ngủ ở đâu nếu
không về phòng kí túc. Tôi cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Tôi cũng
không có cái tính tọc mạch. Khi sắp tắt đèn, Trịnh Thuấn Ngôn hỏi tại
sao Trần Thuỷ vẫn chưa quay về. Tôi ngập ngừng một lát nhưng vẫn nói:
"Cú điện thoại lúc nãy là của Trần Thuỷ. Tối nay cô ấy không về". Tô
Tiêu ngay lập tức nhảy dựng lên: "Không về?! Trời! Cô ấy ngủ cùng chàng
trai đó à!"
Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều không tiếp nối chủ đề của Tô Tiêu. Mãi
cho đến khi đèn tắt hẳn, mọi người đã nằm trên giường. Tô Tiêu đột nhiên hỏi một câu: "Các cậu nói xem liệu hai người bọn họ có làm chuyện ấy
không nhỉ?" Tôi thở dài: "Ai mà biết được". Trịnh Thuấn Ngôn nói:
"Cái đó cũng chưa chắc. Cứ ngủ cùng nhau là nhất định phải có quan hệ
sao? Tớ thấy cũng chưa chắc". Tô Tiêu bắt đầu tỏ ra dày dạn kinh
nghiệm. Cô lấy tư cách là người đã "từng trải trăm trận" để cười nhạo
cái thứ tình yêu ngây ngô của Trịnh Thuấn Ngôn. Cô ấy ngạo nghễ nói:
"Làm sao có thể không nảy sinh quan hệ được. Các cậu nghĩ mà xem! Hai
người cởi bỏ quần áo cùng nằm bên nhau. Cậu cho rằng nằm bên nhau là nằm hàng ngang chắc? Cậu không biết là đàn ông đều có tính háo sắc à? Cùng
nằm với nhau thì nhất định họ sẽ ôm hôn. Cậu nói xem, khi hôn thì tay
của họ để ở đâu? Nhất định là sờ sờ mó mó tr