
Trên đây là một trong những kinh nghiệm trong
hai năm học đại học của tôi.
Bạn sẽ thấy mặc dù quan hệ thường ngày trong phòng chúng tôi không
thật thân thiết, nhưng hễ đến lúc thi là chúng tôi lại đoàn kết với nhau rất chặt chẽ. Tình trạng ở tất cả các phòng khác đại thể cũng tương tự
như vậy. Nếu đến lúc quan trọng ngàn cân treo sợi tóc, mà trong phòng
vẫn còn đấu đá nhau thì chắc chắn quan hệ giữa bốn người đã cực kì tồi
tệ rồi. Trước khi ôn tập, bốn người chúng tôi thông thường mạnh ai người nấy đi tìm tài liệu. Có những môn chung như Triết học, Chủ nghĩa Mác
Lênin, Cơ sở Pháp luật, Tư tưởng Mao Trạch Đông, Lí luận Đặng Tiểu Bình. Có những khoa, có những thầy giáo sẽ nói cho bạn biết gần như cả nội
dung đề thi, chỉ cần chịu khó học thuộc lòng thì bạn có thể đạt được 99
điểm, không cần phải quay cóp.
Khi vào phòng thi bốn người chúng tôi phân bố thành hình vuông, hai
người ngồi trước, hai người ngồi sau. Thông thường nguyên tắc phối hợp
là Trần Thuỷ và Trịnh Thuấn Ngôn, Tô Tiêu và tôi. Còn về tại sao lại có
sự phối hợp như vậy, tôi cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng phải nói thêm rằng, Tô Tiêu và Trịnh Thuấn Ngôn cũng rất ít nói chuyện với nhau. Mọi người cùng ngồi với nhau như vậy có thể dò bài, bổ sung, sửa sai
cho nhau, "tài nguyên cùng hưởng". Về việc quay cóp, tôi là kẻ có lòng gian nhưng không có gan làm chuyện xấu. Bình thường cách của tôi là lén mang tài liệu vào phòng thi. Tôi chép lại những thứ khó thuộc bằng thứ
chữ bé như con kiến lên một mẩu giấy nhỏ xíu. Kì thi mùa hè, nhất định
sẽ mặc quần bò có nhiều túi lớn, rồi sẽ để mẩu giấy vào túi quần. Kì thi mùa đông sẽ mặc áo lông và nhét mảu giấy đó vào cổ tay áo, giữ chặt nó ở đó. Chiếc quần bò nhiều túi lớn và chiếc áo lông đã trở thành trang
phục duy nhất được chỉ định khi tôi đi thi. Nhưng từ trước đến nay tôi
chưa bao giờ quay cóp. Tôi cũng không thể nói rõ đó là kiểu tâm lí gì,
mỗi lần tôi đều chép vất vả đến đổ mồ hôi rồi lại bồn chồn không yên khi mang nó vào phòng thi, nhưng tuyệt đối không hề mang nó ra dùng. Có lẽ, cái tôi cần chính là cảm giác an toàn, có mẩu giấy trên người tôi có
thể tự nói với bản thân rằng, không có vấn đề gì, nếu thực sự bất ổn thì không phải trên người mình còn có một đáp án rất chuẩn sao? Chỉ có điều là tôi vẫn chưa gặp phải lúc nào thực sự bất ổn. Do đó những mẩu giấy
của tôi lần nào cũng nằm ngoan ngoãn trong túi quần một tiếng rưỡi đồng
hồ, ra ngoài tôi liền vo tròn nó vứt vào thùng rác.
Về cơ bản, Trần Thuỷ và Trịnh Thuấn Ngôn cũng không quay cóp. Còn Tô
Tiêu có quay cóp, hơn nữa lại cóp rất bừa bãi. Mỗi lần gặp phải những
câu chưa thuộc, cô ấy đều không cần biết ngô khoai phải trái gì nữa, cứ
vớ được tài liệu là chép, có lúc bừa bãi còn đặt cả quyển sách dưới
mông, nhân lúc cô giáo không chú ý liền lôi sách ra chép. Tôi vô cùng
khâm phục sự "can đảm" của cô ấy, thật lòng rất khâm phục. Đó gọi là
"điếc không sợ súng", có lẽ cô ấy cảm thấy mình xinh đẹp như vậy cho nên cần phải được hưởng đặc quyền trong phòng thi chăng. Người đẹp ơi là
người đẹp.
Quay cóp trong phòng thi, nếu bạn càng tỏ ra quang minh lỗi lạc thì
bạn càng không dễ bị phát hiện. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn
nhất. Tô Tiêu chép đến điên cuồng, vậy mà chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Đúng thật là các cô giám thị coi thi đều mù hết rồi. Nói như vậy nghe
có vẻ như tôi rất rất mong Tô Tiêu bị phát hiện vậy, thực ra thế thì hơi oan ức, tôi chỉ mong Tô Tiêu xảy ra chuyện một cách bình thường mà
thôi.
Cuối học kì hai năm thứ hai, chúng tôi thi một môn chung là Tu dưỡng
phẩm đức tư tưởng. Ngày hôm đó bước vào phòng thi tôi đã cảm nhận được
bầu không khí hắt hiu, các cô coi thi đều là những gương mặt xa lạ,
không phải ở khoa của chúng tôi. Một cô giáo có cái cằm nhọn, thân hình
cao gầy phát hiệu lệnh trước bục giảng: "Hãy nộp tất cả sách vở lên đây! Tôi nói cho các bạn biết nhé, lần thi này phòng giáo vụ đang ra sức
loại bỏ những sinh viên quay cóp, đừng nên vì một chuyện nhỏ mà làm hỏng cả chuyện lớn!". Chúng tôi đều mang cặp sách nộp lên trên. Có giữ lại
cặp sách cũng vô ích, ai lại ngốc đến mức lục các thứ từ cặp sách ra để
quay cóp. Bản lĩnh "trông nhà" của mỗi người đều đã mang theo người. Tô
Tiêu cũng đã mang nộp cả cái cặp sách nhỏ xinh xắn của cô. Sau khi quay
về chỗ ngồi, liền rút quyển vở từ ngăn kéo bàn ra quẳng xuống ghế và
ngồi lên, tôi quay trái quay phải,ngó trước ngó sau khá lâu rồi gật đầu
nói với cô ấy: "Ồ, mông to quá nhỉ, ngồi ổn rồi, không nhìn thấy đâu".
Đề thi ra không quá khó cũng không quá dễ. Nói chung tôi chỉ có một
câu hỏi đáp là chưa thuộc. Bởi vì trong nội dung ôn tập chúng tôi không
làm đến câu đó. Tôi bỏ qua câu đó, nhanh chóng làm hết bài thi rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Ồ, quả không sai, số người quay cóp không phải là nhiều. Tôi thăng bằng về mặt tâm lí vì tôi không quay cóp mà!
Nghiêng đầu qua, tôi nhìn thấy Tô Tiêu đã rút quyển sách dưới mông ra,
đặt lên đùi và đang cắm cúi chép. Chuyện đó tôi thấy đã quen rồi. Nhưng
trong lòng vẫn có đôi chút khô