
thái không tốt lắm, có chút mệt mỏi!” Người kia có chút chột dạ nói xong, lại một lần, đoán chừng đi vào liền ra, hắn biết rõ mình là dạng năng lực gì, đối với hắn mà nói, có thể kiên trì năm phút đồng hồ đã rất không dễ dàng.
“Không có sao, em có thể khiến cho anh không mệt mỏi, em tới giúp anh…” Tay của cô nhanh chóng đã đưa về phía nhạy cảm của hắn, nơi đó đúng là mềm nhũn.
Tay của người nọ vội vàng đưa tới, nắm tay cô thật chặt, “Đừng làm rộn, lần sau đi, có được hay không?”
Hạ Tử Vi nhìn hắn, cô biết người đàn ông này chính là thuộc về cái loại đàn ông không xài được, cô coi như là có thể giúp hắn gọi tỉnh tiểu đệ của hắn, đoán chừng cũng thật không thể kéo dài được hai phút.
Cô cắn môi một cái, thầm mắng mình nhìn người không chuẩn, cư nhiên lại gặp gỡ một tên đàn ông không có năng lực, miễn cưỡng tiếp cũng không thể đùa giỡn.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ mặt của hắn một cái, ôn nhu nói: “Lần sau có duyên trở lại lần nữa! Nhạc dạo của anh chơi rất tuyệt!”
Nói xong, Hạ Tử Vi ưu nhã xoay người, khăn lụa hơi mờ che thân thể cô như ẩn như hiện, người nọ nhìn quả thật rất có lực dụ hoặc, chỉ tiếc mình đã không thể ra sức trở lại, bằng không hắn thật muốn chơi chết người phụ nữ làm cho bao tên đàn ông mất hồn này.
*********
Loại tìm kiếm vòng đi vòng lại này, không ngừng thăm dò, có lúc, cũng đều cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt mỏi muốn dừng lại, khát vọng bên cạnh có một người cùng cô, cô không muốn tiếp tục cô đơn đi một mình nữa.
Hạ Tử Vi mở cửa, phòng ốc trống rỗng, tâm hồn cũng trống rỗng, tất cả lạnh như băng khít khao bao lấy mình.
Nằm trên ghế salon, như một đống bùn nhão, trời rạng sáng rồi, cô lại một chút buồn ngủ cũng không có, ban đêm như vậy cô không biết đã trải qua bao nhiêu lần, không ngừng tái diễn vắng lạnh, tái diễn cô đơn.
Cô đứng lên, đi tới bên cạnh tủ rượu, giờ phút này, chỉ có thể rót cho mình nửa bình rượu đỏ, cô mới có thể để cho mình ngủ đi, bằng không, này nhất định sẽ là một đêm không ngủ, cô đơn ngồi đó đến trời sáng.
Bản thân an tĩnh, phòng ốc an tĩnh, ly rượu tuyết trắng, chất lỏng đỏ sậm, gió thu o o luồn qua ngoài cửa sổ, đêm Bắc Kinh cũng tịch mịch, cô đơn như cô, cả trăng sáng cũng không muốn lộ mặt ra ngoài liếc nhìn cô một cái.
Cuộc sống như thế, một mình cô đã trải qua rất nhiều năm rồi, từ khi ba ba cưới mẹ kế, cô liền bắt đầu biến đổi các loại biện pháp để cho mình vui vẻ, bởi vì cô không muốn một mình đối mặt loại tịch mịch và cô đơn làm người ta sợ này, còn có trống không vô cùng vô tận.
Cô đứng ở phía trước cửa sổ, khóe mắt ức chế không được chảy xuống hai hàng lệ… Bên trong bệnh viện, Lãnh Tĩnh Thi khoác tay Lâm Khải, nhẹ nhàng dựa vào hắn.
“Khải, không cần lo lắng, em tin ba sẽ tham dự, ông cũng sẽ tha thứ cho anh!” Cô ôn nhu nói xong, tay nhỏ bé truyền đi sự ấm áp của mình, không ngần ngại chút nào đem ba Lâm Khải gọi là ba.
“Ừ, anh chỉ hi vọng ông không hận anh, nhưng là đối với những gì anh đã làm với ông, anh không hối hận.” Trong lòng Lâm Khải có một chút an ủi, Lãnh Tĩnh Thi rất hiểu về điểm này, đối với chuyện gia đình của hắn không hỏi nhưng giống như cái gì cũng hiểu
“Em ở bên ngoài chờ anh, anh muốn một mình nói chuyện với ba.” Lâm Khải dừng bước, đối với chuyện trong nhà mình, hắn cũng không hy vọng Lãnh Tĩnh Thi biết nhiều, loại cảm giác kỳ quái này hắn không biết là tại sao, nhưng hắn chính là không muốn nói với cô.
Thân thể Lãnh Tĩnh Thi có một chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền chậm lại, điềm đạm nói: “Ừ, được rồi! Vậy em ở bên ngoài chờ anh, không nên cùng ba làm loạn!”
Thân thể Lâm Tuấn Thiên đã khôi phục được khá nhiều, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Khải nhìn người ba chưa từng gần gũi của mình một lúc, phát giác ông đã già đi rất nhiều, hắn không khỏi nhớ lại tới lúc hắn lên 6 tuổi, ba dẫn hắn dự thính các loại hội nghị cao cấp. Tuổi thơ của hắn không giống với con cái của những gia đình bình thường đơn giản vui vẻ, hắn so với những đứa trẻ khác trưởng thành sớm hơn rất nhiều, bởi vì hắn là người nối nghiệp tương lai của Dung Khoa, hắn từ nhỏ đã tiếp nhận cuộc sống như thế, cho đến mười ba tuổi hắn liền ra nước ngoài.
“Ba!” Hắn có chút khó khăn kêu lên chữ này, từ nhỏ hắn cùng ba trao đổi rất ít, ngay cả khi dự thính hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, ba cũng chỉ hỏi hắn một câu: “Hiểu không?”
Cái đầu nho nhỏ của Lâm Khải chỉ biết lắc đầu
Sau đó, chỉ cần mỗi lần dự thính hội nghị xong, ba của hắn vẫn như cũ sẽ là hai chữ: “Hiểu không?”
Hắn từ việc lắc đầu, đến cái hiểu cái không, cho đến khi mười ba tuổi kiên định gật đầu nói cho ba biết, hắn đã hiểu. Ngay lúc đó hắn cũng liền xuất ngoại, một mình đối mặt với mưa gió bên ngoài. Khi hắn học trung học, hắn đã quản lý chi nhánh của Dung Khoa ở nước ngoài, được hắn dẫn dắt, danh tiếng của chi nhánh công ty một đường thăng tiến.
Lâm Tuấn Thiên nghe tiếng quay đầu lại nhìn đến con trai của mình, cường tráng mà tiêu sái, bề ngoài so với hắn lúc trẻ còn xuất chúng hơn, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách vương