
định nha, chị là người bạn đầu tiên em thân quen ở Bắc Kinh, cho nên em đặc biệt hi vọng chị đến sớm một chút. Chị sẽ không cảm thấy em có chút không bình thường chứ? Thật xin lỗi sáng sớm đã đánh thức chị như vậy, nhưng em chính là không nhịn được muốn đem tâm tình chia sẻ với người bạn tốt nhất của em.”
“Ừ, chị sẽ xuất hiện, em cũng nên đi đi, chúc hạnh phúc, Tĩnh Thi!” Lãnh Tĩnh Thi vừa nói như vậy, cô đã cảm thấy mình không có cách nào viện cớ, mặc dù cô có lúc không muốn trở thành bạn bè thân thiết với thiên kim đại tiểu thư, nhưng là Lãnh Tĩnh Thi hết lần này tới lần khác lại để mắt tới cô.
“Cám ơn chị, Tiểu Mễ! Vậy em đi trước, bái bai!”
Cầm điện thoại di động, lòng của cô lại vắng vẻ, trong miệng của cô lại không kìm hãm muốn khạc ra hai chữ: Lâm Khải.
“Tô Tiểu Mễ, mày muốn tranh giành à? Có cái gì phải khóc, mày chỉ là một tiểu tình nhân, chuyện cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ của một tình nhân, không thể động tâm, bỏ ra thân thể là được rồi, sau khi xong, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đây chính là kết cục của mày, rốt cuộc có hiểu hay không a?”
Cô hung hăng tự nói với mình xong, nhưng là nước mắt cứ tự nhiên chảy ra. Thì ra khi hắn đính hôn, lòng của cô lại có thể đau đến như vậy, cô vẫn cho là quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình một đêm, ngoài ý muốn đưa đến hiệp ước tình nhân, trừ những thứ đó ra, không tiếp tục những thứ khác, ai có ngờ đâu…
Cô nhanh chóng lau nước mắt, soi gương cười thật to, mỗi một ngày đều là mới, phía ngoài ánh mặt trời rực rỡ như thế, cô cười cũng phải rực rỡ như vậy.
Đánh răng, rửa mặt, trang điểm tinh sảo, chọn một bộ áo xinh đẹp, chọn một đôi giày yêu thích….
Cô muốn mình nhìn qua tinh sảo, xinh đẹp, có tinh thần, khỏe mạnh, vui vẻ… Đối mặt sự thật kế tiếp, ông chủ Lâm Khải của cô cùng bạn thân đính hôn, mà cô lấy thân phận chị em cùng cấp dưới xuất hiện, cô không có lý do gì không mỉm cười.
Đợi cô hết thảy chuẩn bị xong, điện thoại của Hiên thiếu gia vừa lúc vang lên.
“Tiểu Mễ, anh đã ở dưới lầu rồi, chúng ta cùng lên đường!”
“Được, em lập tức xuống ngay!” Cô nhiệt tình đáp lại, đối mặt người chung quanh, cô nhất định phải làm ra vui vẻ mà tiêu sái, cô là không thể chinh phục bạch cốt tinh Tô Tiểu Mễ, tình cảm thương tâm coi như sợi lông hồng, buổi tối uống bình rượu coi như quên hết.
Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, mở cửa, lên đường!
Váy đơn giản màu đậm dài cho đến mắt cá chân, có điểm chút bông sợi tổng hợp áo ngoài, rất đơn giản cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn cười rực rỡ, ánh sáng tà dương tỏa sáng như tô điểm thêm sắc màu cho khung cảnh. Hiên thiếu gia như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, cứ như vậy tinh sảo mà đơn giản, không có trang điểm lộng lẫy, không có hoa phục kim cương, lại thấm vào ruột gan, hắn thích một Tô Tiểu Mễ giản dị mà trong sáng như thế! Hoa phục xinh đẹp, thiên Sứ, piano, hạnh phúc nhìn nhau, ôm…
Tô Tiểu Mễ từ khi đi vào tiệc đính hôn xa hoa này, tinh thần của cô liền lạnh quá đỗi, phảng phất như một mũi tên ở dây cung, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.
Gần như hoàn mỹ Lãnh Tĩnh Thi, một thân hoa lệ, lễ phục màu trắng, tóc thật dài như sóng lớn ở sau ót, vương miện lóe kim quang, hạt châu óng ánh trong suốt ở cổ ưu nhã động lòng người, trên tay một ít hoa sen màu tím đơn giản cũng có vẻ cao quý vô cùng.
Có một số ít người được trời cao yêu mến, Lãnh Tĩnh Thi lại là một trong số này nên được ông trời sủng ái.
Tô Tiểu Mễ xuất hiện, coi như là đặc biệt rồi, trong nhà hàng, không có mặc lễ phục đoán chừng cũng chỉ có mình cô, đơn giản trang phục tinh sảo động lòng người, cùng hoa phục tạo thành một dạng khác để cho người ta so sánh
“Tiểu Mễ, em vĩnh viễn đều là đắc biệt nhất!” Hiên thiếu gia cười lên rất mê người, hàm răng trắng noãn ở dưới ánh đèn lóe sáng
“Chỉ mong em không phải là bằng hữu làm cho Tĩnh Thi mất thể diện nhất mới phải!” Tô Tiểu Mễ trêu ghẹo nói, mặc dù có một chút xíu lúng túng, nhưng cô vẫn là có thể kiên trì chịu đựng.
Tô Tiểu Mễ cũng không có nghĩ đến, đây chỉ là đính hôn mà cảm giác so với người bình thường kết hôn còn long trọng hơn n lần, nơi này tất cả bài biện cùng thiết kế đều là theo kiểu đám cưới của vương tử cùng công chúa
Màu trắng tinh khiết phủ kín cả hội trường, ngay chính giữa hội trường là một đường dài thảm đỏ, như vậy hoa mắt, như vậy nổi bật!
Khi Lâm Khải xuất hiện, tâm của Tiểu Mễ càng lạnh hơn, nhưng trên mặt lại cười đến sáng lạn hơn.
Cùng với vị hôn thê mặc lễ phục màu trắng giống nhau, thì ra là hắn mặc đồ trắng có thể anh tuấn cao nhã như thế, đôi tay thon dài nắm thật chặt tay Lãnh Tĩnh Thi, ở trong mắt cô, tâm giống như bị người dùng kim châm đâm từng mũi một.
“Nhìn bọn họ, có phải cảm thấy rất xứng đôi không?” Hiên thiếu gia không nhịn được quăng tới ánh mắt hâm mộ, hắn giờ phút này suy nghĩ ôm ấp lấy Tô Tiểu Mễ, nói cho cô biết, nếu như cô nguyện ý, hắn có thể cho cô một cái hôn lễ càng làm cho người khác hâm mộ hơn so với cái này.
“Đúng vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ, vương tử cùng công chúa, trai tài gái sắc… Cho nên tốt đẹp chính là từ để hình dung bọn họ.”