
ả bộ cái gì!” Khuôn mặt người đó lập tức liền thay đổi, vung ống tay áo lên, xoay người liền rời khỏi Hạ Tử Vi.
Hạ Tử Vi hướng về phía người bán rượu ngây ngốc cười, si ngốc lầm bầm lầu bầu: “Trước kia, sao tôi lại không phát hiện đàn ông khi đùa giỡn
liền có thể giả bộ thân sĩ cao nhã, quay người lại có thể thay xong mấy
trăm gương mặt, con mẹ nó so với phụ nữ còn giả bộ hơn!”
Người bán rượu chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, từ tốn nói: “Còn muốn rượu sao?”
“Dĩ nhiên muốn, hôm nay tôi chỉ muốn chơi một mình, ra ngoài chơi
đừng giả bộ? Về sau tôi nhất định sẽ giả bộ hơn nữa, ha ha! Rượu!” Hạ Tử Vi có chút điên điên khùng khùng nói.
Cô tiếp tục uống rượu, uống đến trời đất quay cuồng, cô thích để cho
mình ưu nhã, cô thích phóng túng mình, thích uống các loại rượu khác
nhau, lên giường cùng nhiều đàn ông khác nhau.
Nhưng cô cũng muốn yêu đương bình thường với một người! Vậy mà sự
thật lại chứng minh, cô không phải là người phụ nữ thích hợp yêu, thích
hợp kết hôn.
“Tại sao ta phải vì một người đàn ông mà thay đổi ý nghĩ của mình?
Thật là ngây thơ, vui đùa một chút là tốt, người nào làm thật quả là con mẹ nó ngu xuẩn!
Hạ Tử Vi không nhớ rõ mình uống bao nhiêu, cũng không nhớ mình làm
sao trở về nhà. Trong mơ hồ, cô được một người đàn ông cõng đi ra quầy
rượu, còn về việc người đó là ai… cô lại hồn nhiên không biết.
*********
Tô Tiểu Mễ thế nào cũng không có nghĩ đến, Lâm Khải an bài người gọi cô rời giường, còn an bài xe trực tiếp đưa cô đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Tử Vi, vẫn như cũ là tắt máy.
Công ty hàng không đang thông báo chuyến bay của cô, cô nhanh chóng
gửi một cái tin nhắn: “Mình đi công tác, sẽ xách một đống đàn ông về cho cậu, nhớ hồi âm đó!”
Bất kể như thế nào, đây là bắt đầu của một chuyến du lịch tốt đẹp. Tô Tiểu Mễ đeo túi nhỏ lên máy bay, bay đến những khách sạn khiêm tốn mà
xa hoa cô hướng tới Biển rộng vô biên vô hạn, một chiếc du thuyền xa hoa đang đi, bên
trong du thuyền, vô số váy đẹp lắc lắc, khắp nơi đều bay mùi sâm banh.
Khúc dương cầm Mozart chậm rãi vang lên nghe như thấm vào lòng người, Tô Tiểu Mễ mặc một bộ váy dài màu xanh, phiêu phiêu như tiên, mang mặt
nạ chập chờn trong party ở du thuyền xa hoa này.
Hôm nay sứ mạng của cô chính là gặp gỡ người yêu định mệnh của cô.
Lần lượt từng người đàn ông từ bên cạnh cô thoảng qua, có người cúi
người muốn mời cô khiêu vũ, cũng có người nâng ly hướng cô tỏ tình… cô
giống như bị đưa vào một thế giới cách xa cô, nhưng thật giống như cảnh
tượng cô từng ảo tưởng.
“Nếu tới, thì không thể tay không mà về.” Tư tưởng này đột nhiên xông thẳng vào đầu Tô Tiểu Mễ, cô kinh ngạc mình tại sao càng lúc càng lớn
mật rồi, nhất định là bị Hạ Tử Vi đáng chết đó ảnh hưởng.
Trong không khí, làm như bay lên một cổ mùi vị, cô theo cổ mùi vị mát mẻ khiến cho cô mê luyến này chậm rãi đi về phía trước.
Giống như là một loại dẫn dắt, thân thể của cô đụng phải một người
đàn ông, mùi vị liền dừng lại ở trước mặt cô, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu
lên, trên khuôn mặt người kia cũng giống như cô, mang một chiếc mặt nạ,
lại có một đôi tròng mắt thâm thúy đến thấu người.
Người kia nhẹ nhàng thở, sau đó một tay ôm cô vào trong ngực mình, một đường dẫn cô bước vào sàn nhảy.
Cô không có bất kỳ lực kháng cự, ngửi mùi trên người của hắn, chỉ cảm thấy cả người vô lực, bủn rủn, muốn ngồi phịch ở trên người hắn bất
tỉnh cả đời.
Người kia xiết chặt hông cô, cô to gan đáp lại, vươn tay choàng chặt
cổ của hắn, đem đôi môi để sát vào bên tai hắn, nhẹ nhàng gặm, giống như đang nhấm nháp mĩ thực trên thế giới.
“Ừ…” Cô phát ra thanh âm rên rỉ thật thấp, hai tay vẫn ôm cô người kia.
Thế là, đã phát triển thêm một bước, trong lòng cô vui vẻ. Giờ phút
này, cô đã không còn là một người phụ nữ không có bao nhiêu hứng thú đối với đàn ông, ngược lại còn trở nên tích cực và chủ động hơn.
“Thơm quá…” Cô khẽ mở hàm răng, sau đó tỉ mỉ cắn vành tai người nọ.
“Khụ…”
Giống như có thanh âm người, đại não Tô Tiểu Mễ nháy mặt hoảng hốt,
nhưng cô không cần những âm thanh quấy nhiễu đó, cô chỉ cần âm nhạc và
người đàn ông ở trước mắt thôi.
Đúng, cô muốn nhìn người đàn ông này, cô muốn hôn bờ môi của hắn, mùi vị của hắn nhất định rất là dễ chịu nha.
Nghĩ tới những thứ này, tay cô không mục đích sờ lên mặt hắn, môi của cô không nhịn được liền đi tìm môi hắn…
Nhưng… Nhưng… Tại sao tay của cô không có sờ tới mặt nạ? Tại sao bóng loáng như thế?
“Tiểu thư…” Thanh âm rất nhẹ nhàng lại mang theo chút chút lãnh đạm.
“Tiểu thư…” Từng tiếng truyền vào màng nhĩ của cô, Tô Tiểu Mễ mở choàng mắt.
“Đây là đâu? Tôi không phải là ở du thuyền tham gia Party sao? Trước
mắt của tôi không phải là có một người đeo mặt nạ sao? Nhưng nơi này
là…”
Vẻ mặt Tô Tiểu Mễ dần dần từ Hoả Tinh trở lại Địa Cầu, nơi này không
phải là du thuyền… là trên máy bay, mà cô giờ phút này đang nằm trước
ngực một người, hơn nữa tay của cô còn vòng cổ của hắn, cô ngẩng đầu
lên, phát hiện trước mắt là một người đàn ông lạ, hơn nữa còn đang nhìn
cô!
Tô