
ói, đối mặt ánh mắt ngây thơ của cô, hắn cũng có một chút áy náy.
Càng đối mặt, càng phát hiện mình ích kỷ.
Tô Tiểu Mễ có chút cứng ngắc cười, “Được, lên đường thuận lợi!”
Hắn gật đầu, mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, rời đi!
Tay cô nắm cây quạt, không có gì để nói, cũng không có nói tạm biệt.
Sau khi hắn đơn giản mà nhẹ nhõm rời đi như thế, Tô Tiểu Mễ mới ý thức
được, đây chính là diễm ngộ, nếu nói kích thích, hai người kích tình qua rồi, riêng về phần mình, không có bắt đầu cũng không có chia tay.
Mặc dù cô biểu hiện rất tự nhiên hào phóng, không để cho đối phương
bất kỳ áp lực nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu,
cô cảm giác mình hiện đang chạm đến một phương hướng âm u mà tiêu cực,
càng đến gần càng phát hiện đàn ông thật không đáng tin cậy, lên giường
rồi liền sẽ thành người qua đường.
Chỉ chốc lát sau, cô mới phản ứng được, người đàn ông này đi, nhưng
tất cả tối hôm qua có thể sẽ mang đến hậu quả cho cô thanh toán, nghĩ
tới đây, cô lập tức bình tĩnh lại.
Có chút đỏ mặt nhìn phục vụ, thậm chí có chút khó có thể nhe răng hỏi ra vấn đề kia.
Nhân viên khách sạn mỉm cười gật đầu, liền tự tay đem thuốc tránh thai khẩn cấp cùng một ly nước ấm giao vào trên tay cô.
Tô Tiểu Mễ nhìn viên thuốc trên tay, nghĩ tới một màn tối hôm qua,
hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt trong lòng này liền trở thành đối
lập, chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ có được trước và sau khi chơi đùa của phụ nữ sao?
Cô nhắm mắt lại, chợt đem viên thuốc nuốt xuống.
*********
Tô Tiểu Mễ quyết định khi về sẽ lựa chọn quên đi, lựa chọn tỉnh lại,
thậm chí bây giờ cô còn đi quanh làng du lịch một vòng, để cho tâm tình
chính mình được giảm xóc một chút..
Từ khách sạn Oman đến khách sạn Tứ Quý, rồi đến Duyệt Dung Trang, mỗi khách sạn đều làm cho cô lưu luyến quên về, hoàn cảnh cùng thiết kế mỗi nơi đều có chỗ độc đáo riêng của nó.
Tô Tiểu Mễ một lòng đắm chìm ở trong khách sạn và du lịch, thỉnh
thoảng nhớ tới Thân Vĩ Văn, người đàn ông này đã mang đến cho cô một
cuộc “gặp gỡ xinh đẹp”, cô cười nhạt một tiếng.
Cô cảm giác mình sau khi trải qua chuyện này, hình như đã trở nên
thành thục hơn. Trong quá khứ đều là thu thập thông tin từ những lần bàn luận cùng Hạ Tử Vi, còn bây giờ trong đầu cô còn chứa cả những ý kiến
phản đối với rất nhiều quan điểm của Hạ Tử Vi.
Là phụ nữ, nhất định phải hiểu được hảo hảo yêu chính mình trước, có trách nhiệm đối với chính bản thân mình.
Chờ mong một chuyến du lịch vui vẻ, chờ mong một khu khách sạn cao
cấp, chờ mong một cuộc diễm ngộ đầy lãng mạn, đây cũng là tâm tình của
nhiều người tri thức độc thân, mặc dù có rất nhiều người cho rằng diễm
ngộ chỉ là viễn vông, nhưng không có nghĩa là trong tim bọn họ chưa từng khát vọng, đặc biệt là những người vừa độc thân mà kinh tế lại độc lập
kia.
Đầu Tô Tiểu Mễ giống như vẽ nên một đoạn phim ngắn, rất nhiều chủ đề
và tư tưởng cũng chầm chậm dung nhập vào trong cấu trúc của khách sạn.
Đoạn phim này tựa như chủ đề về khách sạn, du lịch ngắn, cuộc sống lớn, đặc sắc chỗ nào cũng có!
*********
Tại Bắc Kinh, Dung Khoa quốc tế lại trải qua một cuộc cải tổ ở tầm cao trước nay chưa từng có.
Bên người Lâm Khải nhiều hơn một vị phụ tá, một người đàn ông trung niên giỏi giang mà tinh nhuệ.
Mấy ngày Tô Tiểu Mễ đi, giữa tổ và tổ cũng tiến hành điều chỉnh.
Tổ tiếp thị cũng như tổ kế hoạch tiếp thị của Dung Khoa quốc tế không còn đơn độc nằm riêng rẽ trong hai phòng tiếp thị và phòng kế hoạch
nữa, mà sẽ hợp thành một thể gọi là phòng kế hoạch tiếp thị, sau đó sẽ
phụ thuộc vào một Tổng giám. Như vậy một phân khu, ba Tổng giám biến
thành bốn Tổng giám coi quản bốn phòng. Hiện tại chiếc ghế Tổng giám
phòng kế hoạch tiếp thị vẫn bỏ trống, mà người Tổng giám này chính là
người thuộc quyền phân bổ của Lâm Khải.
Vua nào triều thần nấy, Lâm Khải cũng bắt đầu an bài tâm phúc của
mình vào Dung Khoa, từng người trong công ty, đều từ từ xem hắn là người dẫn đầu.
Kết thúc chuyến công tác, có chút mệt mỏi, càng nhiều hơn nữa là
trưởng thành, Tô Tiểu Mễ học được rất nhiều thứ mà chỉ có đi đây đi đó
mới có thể học được, xem trong phim trên TV và chân chính tự đi thể
nghiệm vẫn là có chút khác biệt.
Lần du lịch mang theo “mục đích công việc” này hạ màn ở sân bay quốc tế của thủ đô, lúc kim đồng hồ chỉ 19:30 Bắc Kinh.
Tô Tiểu Mễ kéo hành lý đơn giản, một thân trang phục nhẹ nhàng đi ra
khỏi sân bay, lại phát hiện Jason đang đứng đợi cô ở cửa ra vào.
“Tô chủ quản, tôi tới đón cô.” Jason có chút xấu hổ cười.
Tô Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nói: “Nhưng anh làm sao biết tôi xuống máy bay giờ này?”
Sau khi hỏi xong, Tô Tiểu Mễ cảm giác mình đã hỏi thừa.
“Là Lâm tổng nói cho tôi biết, xe liền đậu ở chỗ đó, tôi đưa cô trở về sớm nghỉ ngơi một chút!” Jason rất nghiêm chỉnh trả lời
Anh ta nhận lấy hành lý trên tay Tô Tiểu Mễ, cô liền đi theo phía sau anh ra khỏi sân bay.
Tô Tiểu Mễ vốn là tính toán đón taxi về nhà, tuyệt không có ngờ tới Lâm Khải còn có thể an bài xe riêng tới đón cô
“Quên đi, nghĩ gì thế, đây là an bài của công