
chết người, làm sao anh như quỷ vậy, xuất hiện cũng không có
tiếng động a, biến thái!” Tô Tiểu Mễ quả thật bị dọa cho sợ đến không
nhẹ, tay cô vẫn còn đang đặt ở trên ngực nha.
“Là tôi biến thái, vậy thì cô chính là đại biến thái. Buổi tối làm
thêm giờ chỉ để xem những chuyện như thế này? Xem ra hứng thú của cô tôi còn nhiều điểm chưa biết hết nha.” Lâm Khải trêu chọc, cũng không có
nghĩ đến mình vừa lên công ty lại sẽ phát hiện một màn như thế.
“Anh…anh đừng nói bậy bạ, tôi mới không có hứng thú đó ” Tô Tiểu Mễ theo bản năng giải thích.
“Không phải là hứng thú? Vậy thì chính là háo sắc rồi.” Lâm Khải cố ý trêu cợt cô, tròng mắt thâm thúy lộ ra vài tia sáng lạ.
“Anh…” Tô Tiểu Mễ đơn giản im lặng, bị người khác bắt gặp chuyện như
thế này ngay tại chỗ, coi như cô muốn giải thích cũng không có người tin tưởng.
“Thế nào? Xấu hổ?” Hắn đột nhiên đem cô chống đỡ ở tấm vách thủy tinh.
“Tôi tại sao phải xấu hổ? Việc này chỉ là vô ý thấy thôi mà.”
“Vô ý hay cố ý, cô cảm thấy cái này còn trọng yếu sao?” Thanh âm của
hắn như vờn nhẹ bên tai cô, theo đó một cỗ mùi rượu tinh khiết liền phà
vào mặt.
“Anh uống rượu?”
“Điều này rất trọng yếu sao?”
“Dĩ nhiên, tôi luôn muốn giữ khoảng cách với đàn ông say rượu!” Vừa nói, Tô Tiểu Mễ liền đẩy hắn ra.
“Nói cho tôi biết, đâu mới chân thật là em?” Lâm Khải dùng thân thể
đem cô trở về, thanh âm trầm thấp dễ nghe quấn quanh thân cô.
“Tôi không hiểu anh muốn nói gì? Tôi muốn đi về.” Tô Tiểu Mễ có chút né tránh.
“Ở dưới người của tôi, em là chân thật nhất, hay khi làm việc mới thật sự là em?”
Khi hắn nói ra, hơi thở đều toàn mùi rượu, nhưng kì lạ là Tô Tiểu Mễ lại không cảm thấy mùi vị này khó ngửi.
“Anh…”
“Em là đang trốn tránh chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, phải không?”
“Lâm tổng, tôi không phải là trốn tránh, mà là cảm thấy loại chuyện này không cần thiết nhắc lại, không phải sao?”
“Nhưng thật ra em không nghĩ như vậy, không phải sao?” Thân thể của
hắn chống đỡ cô, cô lấy tay đẩy hắn, hắn lại đem tay của cô đặt lên bức
vách thủy tinh, khiến cô không thể nhúc nhích.
“Anh muốn làm gì?” Tô Tiểu Mễ cảm giác đầu mình nóng lên, lại lảm nhảm hỏi một câu.
“Em nói xem, tôi muốn làm gì?” Ngón tay của hắn xẹt qua gương mặt cô.
“Lâm tổng, anh say rồi!”
“Đêm hôm đó, em nhiệt tình như lửa sao bây giờ lại giống như trở
thành một người khác rồi, hay đó là phương pháp em dùng để dẫn dụ tôi?”
Lâm Khải có chút men say nhìn cô, cảm giác cả người đều nóng rần lên.
Tô Tiểu Mễ hít vào một hơi thật sâu, tự nói với mình tỉnh táo một chút.
“Em không nói lời nào, chính là chấp nhận.”
Hắn nâng cằm của cô lên, đôi môi dùng sức đè lên, không chút khách khí cạy môi của cô ra, thuần thục tìm kiếm hương thơm của cô.
“Ô ô…”
Tay Tô Tiểu Mễ dùng sức đẩy hắn, hắn lại dùng sức dán vào hơn. Ngậm
môi cô thật chặt, không cho cô một chút không gian để hô hấp.
Cô giống như bị lửa nóng bao quanh, cánh tay của hắn lại giống như sắt thép kiên cố, cô càng tránh ngược lại càng bị siết chặt.
Tay hắn dùng sức xé ra y phục của Tô Tiểu Mễ, khiến y phục của cô bị tuột xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
“Tôi thích da thịt của em, cảm giác thật ngọt, tôi rất thích.” Hắn buông môi cô ra, một hớp cắn lên bả vai của cô.
“A…” Tô Tiểu Mễ ẩn nhẫn đau đến kêu to, người đàn ông này là điên rồi sao? Cư nhiên cắn cô!
“Tôi cũng rất thích nghe tiếng kêu của em, kêu lớn hơn chút nữa, tựa như đêm hôm đó vậy.” Ngay sau đó, hắn lại cắn cô một cái.
“Lâm Khải, anh… kẻ điên này, buông tôi ra!” Tô Tiểu Mễ đau đến nước
mắt cũng mau rớt xuống, người đàn ông này thật… Hắn là người máu lạnh
sao? Không biết người bị cắn sẽ rất đau sao? Tô Tiểu Mễ cô từ nhỏ đến
lớn đều sợ đau: sợ đau khi chích thuốc, sợ đau khi nhổ răng, sợ đau khi
đến kì kinh nguyệt… nói tóm lại là sợ tất cả các loại đau.
“Không thả, tôi muốn em. Muốn em giống như đêm hôm đó…” Hắn đột nhiên giống như vô lại kề cận cô, tuyệt không giống Lâm Khải thường ngày.
Hắn nói chuyện thở ra miệng đầy mùi rượu, nhìn lại khuôn mặt đã sớm
ửng đỏ của hắn,Tô Tiểu Mễ liền nghĩ người đàn ông này nhất định uống
không ít, hơn nữa còn là uống rất nhiều. Theo tửu lượng của hắn, không
đến nỗi uống vài ly liền say thành như vậy.
Tô Tiểu Mễ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, liền giơ chân lên, dùng đầu gối hung hăng đá hắn.
Còn chưa chờ Tô Tiểu Mễ đá tới, đầu Lâm Khải đã ngã vào vai cô, phảng phất như đang ngủ.
Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này, đem chân rụt trở về, mà thân thể của hắn lại toàn bộ hướng thân thể của cô đè ép tới.
“A… Anh đừng có a… Chớ ngã a…” Tô Tiểu Mễ vội vàng đỡ thân thể của hắn, lớn tiếng kêu.
“Em đừng đi… Đừng rời khỏi anh…”Hắn ôm lấy thân thể cô nỉ non, đầu cọ vào vai cô, dao động qua lại.
“Anh uống say rồi… Tôi đỡ anh về.”
“Anh không có say, Tĩnh Dạ… anh không có say.” Lâm Khải trong miệng
đột nhiên gọi tên một người con gái, thân thể Tô Tiểu Mễ giống như có
một luồng điện chạy qua, cô không nhịn được rùng mình một cái.
“Anh mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi! Em theo ý anh đi, có được không?”
Hắn thở ra hơi thở càng ngày