
, cùng em cả đời yêu say đắm, nhưng anh có thể cho em điều đó. Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức dẫn em rời đi.” Ánh mắt Chris sâu sắc, tràn ngập thâm tình.
Đối mặt với lời tỏ tình sâu sắc của Chris, nước mắt Hạ Tử Tinh lại một lần nữa dâng trào hốc mắt. Lần này không phải là nước mắt khổ sở, mà là nước mắt cảm động.
Vì sao Lâm Lập Phong không thể yêu cô sâu đậm như vậy? Người cô yêu lại không yêu cô. Người yêu cô, cô lại không thương! Đây chính là điều bất đắc dĩ trong cuộc đời! Cũng là bất đắc dĩ của cô!
Đời này bi kịch của cô chính là không tìm người thích hợp để yêu, cho nên mới rơi vào cục diện tan nát cõi lòng hôm nay.
“Anh cần gì phải như vậy? Anh có thể tìm được người tốt hơn em.” Thanh âm Hạ Tử Tinh bất đắc dĩ sâu sắc.
Chris ôm cô vào lòng, chân thành nói nhỏ: “Anh chỉ yêu em thôi. Tử Tinh.”
“Người giống em, có gì xứng với anh chứ? Chris, anh có thể nhận được tốt hơn.” Nước mắt cô chảy xuống, thấm ướt cổ áo hắn.
“Em chính là người tốt nhất anh gặp được!” Hắn ôm cô thật chặt, sợ cô sẽ biến mất trong chớp mắt.
“Cám ơn anh, anh làm lòng tự tin của em quay trở lại.” Hạ Tử Tinh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khóe miệng mang theo nét cười thản nhiên.
Chris ngây dại. Sau một khắc, hắn không kìm lòng được, in một hôn xuống môi cô. Hạ Tử Tinh trừng mắt một hồi lâu. Sau đó cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn của hắn.
Đôi môi hắn dịu dàng hôn môi cô, không có cưỡng đoạt, mà là nhẹ nhàng thương tiếc vô hạn. Hắn yêu cô, chân thật, đáng tin!
Hạ Tử Tinh không nghi ngờ tình yêu của hắn với mình. Nhưng bây giờ cô đã không còn sức lực yêu đương nữa. Đây là sự thật. Cho nên, cô đồng ý để hắn hôn mình. Cho dù họ không thể cùng nhau, cô cũng muốn cho hắn một đoạn trí nhớ khó quên.
Bỗng nhiên một ngoại lực kiên quyết tách hai người họ ra, Chris bị đẩy té ngã trên mặt đất……
Hạ Tử Tinh ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt thịnh nộ của Lâm Lập Phong. Lòng cô thoáng cái như rơi xuống. Nụ hôn vừa rồi đã rơi vào trong mắt Lâm Lập Phong sao!
Tại sao anh ở đây? Hạ Tử Tinh mở to hai mắt nhìn anh, tim đập nhanh lên.
“Hạ Tử Tinh, em dám cùng hắn tới Pháp nghỉ phép?” Lâm Lập Phong tức giận nhìn chăm chú Hạ Tử Tinh, ngọn lửa giận từ cặp mắt bốc cháy hừng hực chiếu vào Hạ Tử Tinh.
Anh lo cho cô nên mới cố ý chạy ra ngoài tìm cô! Đi mấy con phố mới tìm được, không ngờ anh lại nhìn thấy cô và tên Chris này ôm hôn thân mật!
Chris từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tức giận: “Lâm Lập Phong! Anh đừng quá đáng! Anh có thể đưa tình nhân tới Pháp nghỉ phép, vì sao tôi cùng Tử Tinh lại không thể?”
“Cái gì?!” Lâm Lập Phong giận đến gào lên.
“Chris nói không sai!” Hạ Tử Tinh đẩy Lâm Lập Phong ra, nói sắc sảo: “Anh có thể cùng Dư Tuyết Lâm tới, vì sao tôi lại không thể cùng Chris tới?”
“Hạ Tử Tinh! Em không biết liêm sỉ sao?!” Lâm Lập Phong phẫn nộ gào thét. Lúc này anh giống như một con sư tử đang thịnh nộ, tùy lúc đều có thể nhào về phía trước xé nát cô.
“Tôi không biết liêm sỉ?! Vậy anh là gì? Lâm Lập Phong! Chúng ta chỉ là bên tám lạng bên nửa cân mà thôi!” Hạ Tử Tinh không sợ cùng anh đối đáp.
Người đàn ông này không biết ngượng sao! Bản thân mình mang theo tình nhân tới Pháp là “quang minh chính đại” , cô cùng Chris tới Pháp là “không biết liêm sỉ”?
“Anh và Dư Tuyết Lâm chẳng qua là vô tình gặp mặt! Không phải anh đưa đến! Vì sao em không tin?”
“Ai sẽ tin được chứ?” Hạ Tử Tinh ngay từ đầu đã không tin tưởng anh.
“Em muốn thế nào mới tin anh đây?” Lâm Lập Phong có chút vô lực.
“Không cần! Có tin hay không, còn quan trọng sao? Bây giờ không phải là cô ta đang ở bên anh sao? Vậy tôi là gì?! Lâm Lập Phong! Trong lòng anh thì tôi là gì?!” Hạ Tử Tinh đau lòng, ép hỏi anh.
Lâm Lập Phong không khỏi sửng sốt. Cô là gì? Vậy cô là gì?! Đây là vấn đề anh cũng cố ý trốn tránh! Đúng vậy! Cô là vợ anh ! Một người vợ đã bị anh quên lãng!
Trong lòng anh, cô là gì? Anh không rõ lắm! Không xác định được địa vị! Rất mơ hồ! Mà anh muốn cùng cô sống cả đời không? Vấn đề này cũng quá lớn! Anh còn chưa nghĩ tới!
Chẳng qua, mỗi lần đã nhìn cô và ngừoi đàn ông khác ở chung một chỗ, anh lại đố kỵ đến nổi điên! Anh cũn không rõ, trong lòng rõ ràng yêu Dư Tuyết Lâm, nhưng trái tim đối với cô lại luôn không yên lòng.
Anh biết mình là người đểu cáng! Không rõ mình yêu ai, muốn ai. Chỉ muốn giữ cả hai ở bên! Không muốn buông ai ra cả!
Lần này tới Pháp vốn để cho mình nhận rõ tình cảm với hai người, nhưng không ngờ lại thành phiền toái thế này, càng thêm khúc mắc!
“Đi! Em theo tôi trở về!” Lâm Lập Phong kéo tayHạ Tử Tinh.
“Buông!” Hạ Tử Tinh hất tay của anh ra, “Anh đừng quên! Tôi và Chris cùng tới. Sao có thể đi theo anh được?”
“Em——” Lâm Lập Phong giận đến nghiến răng.
“Anh về mà tìm Dư Tuyết Lâm của anh! Tôi sẽ không đi với anh! Tôi còn muốn cùng Chris du lịch Âu Châu bồi dưỡng tình cảm.” Mặt Hạ Tử Tinh mang theo vẻ mỉm cười, kích thích anh.
Khuôn mặt Lâm Lập Phong căng thẳng, tròng mắt tức giận như lưỡi kiếm sắc bén nhìn Hạ Tử Tinh. Mà Hạ Tử Tinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, không có một chút dấu hiệu mềm hoá nào.
“Hạ Tử Tinh! Em đừng quên thân phận