
ề
ngoại giao Trung Quốc đương đại chắc
hẳn là cô chưa từng xem qua.
“Em tên là Lý An Ninh, tôi không nhớ nhầm chứ?”
“Vâng...” Không phải chứ? Đã nhớ tên cô rồi sao?
“Vậy chính là em rồi. Hôm kia em đến trả sách, cuốn này được kẹp bên trong.
Được rồi, nhanh chóng mang về đi.” “Mặt đen” không để ý đến cô nữa, bận rộn cúi
nhìn máy tính, An Ninh nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm kính phía sau, cô
“mặt đen” đang... thu hoạch trộm, chậc, quả nhiên là bận rộn. [Game
nông trại online, thu hoạch trộm của người chơi khác.'>
Cuối cùng An Ninh đành cầm cuốn Giới
thiệu về ngoại giao Trung Quốc đương đại,
tìm một chỗ yên tĩnh ngồi gặm nhấm.
Có hai nữ sinh ngồi đối diện cô, ngồi chừng mười phút, họ bắt đầu nói chuyện
phiếm.
Cô A nói: “Nghỉ hè vừa rồi tầng dưới nhà tôi bị cháy, lúc chạy ra được thì bạn
trai tôi đã ở bên ngoài, khi ấy tôi liền hỏi hắn là sao anh không đợi em? Cha
ấy mới nói là đương nhiên phải chạy ra trước rồi, anh không chạy ra trước làm
sao mà cứu em được? Lập tức tôi nghẹt thở luôn.”
Cô B: “Đấy là nguyên nhân bà chia tay với hắn đó hả?”
“Thật ra...” Cô A cười: “Từ lâu tôi đã muốn chia tay hắn rồi, bà có biết là
trước giờ tôi vẫn thích Giang sư huynh không?”
Cô B: “Giang sư huynh à... Chẳng phải Phó Tường Vy bên khoa Vật lý vẫn thường
đến khoa Văn học bên ta tìm anh ấy sao? Thật không biết có ý đồ gì?”
Cô A cười: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu mà.” [Nguyên văn là “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri”:
lòng dạ Tư Mã Chiêu, ngay cả người qua đường cũng biết. Ý chỉ âm mưu không che
giấu được ai'>
An Ninh nói: “Thật ra, trước kia Tường Vy họ Tư Mã.”
“...”
Một phút sau, hai người đối diện rời khỏi hiện trường, An Ninh vẫn tiếp tục đọc
sách. Đến trưa về ký túc xá, trên đường đi, theo thói quen cô gọi hỏi hai người
bạn cùng phòng “chân không buồn bước ra khỏi cửa” đó có muốn cô mang cơm trưa
về không, hay là đang giảm béo. Lúc cô sắp đến cửa quán ăn thì bắt gặp Tường
Vy, cô nàng đang nói chuyện với một người... An Ninh nhớ lại, người đó là vị sư
huynh nổi tiếng lần trước cô gặp trong vụ đụng xe.
“Meo Meo!”
An Ninh vốn định lặng lẽ chuồn qua cửa khác, thế nhưng cô đã bị tiếng kêu meo
meo kia túm sống, chỉ có thể đi tới mà thôi.
Tường Vy nhiệt tình hồ hởi: “Đến đây, đến đây! Tôi giới thiệu hai người với
nhau, đây là bạn cùng phòng thời đại học của em, Lý An Ninh.”
Lần này anh ta rốt cuộc cũng mỉm cười rạng rỡ với An Ninh: “Là em hả?”
An Ninh: “Không phải.”
Tường Vy: “An Ninh, đây là sư huynh ở trường cũ của tôi, tất nhiên cũng là sư
huynh hiện giờ luôn! Bà chắc chắn đã nghe qua tên anh ấy, tập san, báo chí của
khoa Văn học dân gian Trung Quốc, cũng như của trường chúng ta, đều do anh ấy
phụ trách.”
An Ninh thấy hai người đều nhìn mình, có lẽ cô nên nói cái gì đó: “Sư huynh,
anh... tên là gì ạ?”
Giang Húc về sau nhớ lại: “Cô bé Lý An Ninh này tuyệt đối có thể dịu dàng đến
mức khiến người khác tức ói máu mà chết!”
Hôm đó, An Ninh và Tường Vy dùng bữa với vị sư huynh nổi tiếng, chính xác là ăn
cơm, An Ninh từ đầu chí cuối lẳng lặng nhai nuốt, bởi vì bụng cô đã đói mèm.
Lúc cô đang ăn thì nhận được tin nhắn của bà chị họ: “Giai đoạn giảm béo tốt
nhất là trước hai mươi lăm tuổi, chị cũng cảm thấy trước hai mươi lăm tuổi giảm
béo dễ dàng hơn.” Củ chuối dễ sợ!
An Ninh cảm thán, giảm béo quả nhiên là trào lưu của cả thế giới.
Hôm sau An Ninh vừa ăn bữa sáng vừa đi học, cô luôn luôn vào lớp đúng lúc
chuông reo, Tường Vy vẫy vẫy cô, nhìn An Ninh ung dung thong thả đi lên, quay
qua Triều Dương đang ngồi bên cạnh, nói: “Bà nói xem, Meo Meo đang đi học hay
là đang đi dạo phố vậy? Lão Trương đang trừng mắt với cô nàng kìa.”
Triều Dương thở dài: “Bà đã từng thấy nàng ấy cuống lên vì chuyện gì chưa hả...
Bà nói xem báo cáo thí nghiệm của tôi làm thế nào đây? Bây giờ phải nộp rồi!”
Tường Vy cười: “Huynh đệ, chết sớm đầu thai sớm đi.”
Triều Dương: “Chôn bà theo nhé?”
Tường Vy: “Tôi sẽ đốt tiền vàng cho bà.”
“Có bản lĩnh bà đốt tiền thật cho tôi đi!” Triều Dương bỏ túi xách ra để An
Ninh ngồi xuống, “A Mao đâu?”
An Ninh: “Bà ấy đang vặn mình.”
Tường Vy kinh ngạc: “Eo của Mao Mao... đã thô như vậy, sao còn có thể vặn nổi
nhỉ?”
Lúc này bạn C bên cạnh xáp vào nói với An Ninh: “Meo à, thật đáng tiếc, nếu bà
đến sớm năm phút thì có thể nhìn thấy hot boy rồi.”
Triều Dương tặc lưỡi: “Cũng chẳng có gì sất, chỉ được cái dáng chuẩn.”
Bạn D phía sau cười nói: “Bạn Dương gì đó à, chắc chắn là bạn đang ghen tỵ.”
C nói: “Anh ấy hình như là đến nói chuyện gì đó với lão Trương? Chẳng lẽ anh ấy
muốn đến học cùng tụi mình?”
D nói: “Vừa nãy tôi đi lên nộp báo cáo, cố ý dừng lại một lúc, hình như anh ấy
muốn lấy danh sách lớp gì gì đó.”
An Ninh mở ba lô ra, tiện miệng nói một câu: “Có lẽ anh ta là người của hội học
sinh?”
Mọi người cùng ngây ra, nhớ lại điệu bộ đó, cảm thấy khá là giống.
Tường Vy nở nụ cười đen tối: “Hay là hội học sinh đang làm một danh sách đen
thật lớn?”
C, D, Triều Dương chỉ vào Tường Vy: “Vậy bà chắc chắn là người đầu tiên!”