Bức Thư Bị Lãng Quên

Bức Thư Bị Lãng Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322352

Bình chọn: 9.00/10/235 lượt.

mình thì hơn.”

Cả bọn: “...”

Di động An Ninh vang lên một hồi, là tin nhắn: “Đang làm gì thế?”

“Thảo luận truyền thuyết Hằng Nga với huyết thống của người Hàn Quốc.”

“Tối nay anh đến trường, nếu em không bận gì, đi ăn với anh được chứ?”

“Được.”

Sau khi gửi xong tin, An Ninh mới chú ý tới dãy số xa lạ đó... Ặc ... 984932?

Ai vậy nhỉ?

Tường Vy hỏi: “Meo Meo, ai thế?”

“Không biết.”

Cả bọn sa sầm: “Không biết mà bà trả lời hăng thế?”

“Người ta rất thân thiện đấy thôi.”

Tường Vy trầm ngâm: “Bình thường tôi cảm thấy bà rất tà ác, sao lại có lúc ngây

thơ như vậy chứ?!”

An Ninh mỉm cười: “Như vậy mới hấp dẫn người khác chứ.”

Triều Dương “xì” một tiếng: “Tôi chưa thấy có người nào mà không bon chen với

đời như bà.”

Tối hôm đó, An Ninh vẫn theo tin nhắn của đối phương gửi đến “Bảy giờ gặp dưới

lầu”, đi xuống dưới lầu, An Ninh nghĩ có hai khả năng, một là trò đùa, hai là

thật sự có người rất tốt bụng mời cô đi ăn cơm.

Vì thế, lúc bảy giờ, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang bước về phía cô, An Ninh

kinh ngạc tại sao mình lại không nghĩ tới chứ, sớm biết thế này đã không xuống

lầu rồi, không đúng, không đúng, nên xuống chứ... Cũng không đúng, ai kêu cô

trả lời “Được” kia chứ... Nhưng mà, cô không quen anh ta mà! Thật sự không

quen?

Khi đối phương khẽ cười nói với cô: “Đợi lâu không?”, theo bản năng cô đáp lại:

“Không, không lâu.” Ặc, cô nhất định là bị mê hoặc rồi.

Hôm đó, An Ninh bước đi thật cẩn thận phía sau Từ Mạc Đình, nhưng cũng chỉ đi

được một đoạn, anh nghiêng người nói với cô: “Nếu em muốn nhìn bóng lưng anh,

anh không để ý, nhưng mà, anh thích em đi bên cạnh anh hơn.” An Ninh nghĩ, thì

ra thật sự có người có thể cười rạng rỡ như ánh nắng thế này ư?

Cuối cùng ai đó do dự bước đến bên cạnh anh, Từ Mạc Đình bước chậm lại, lúc anh

khẽ nhấc tay, tim An Ninh không khỏi nhảy dựng lên, sau đó, anh đút tay trái

vào túi quần, xin tha thứ cho suy nghĩ không thuần khiết của cô, cô nghĩ rằng

anh ấy sẽ cầm tay mình, ai đó vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống.

Đi được một lúc, An Ninh lại cảm thấy không được tự nhiên, cô có thói quen đi

bên phải người khác, nhưng mà, nếu bây giờ đi vòng qua có phải sẽ trông như con

ngốc không?

“...”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Độ tinh ý của anh có cần cao như vậy không: “Tôi tên là Lý An Ninh.” Hình như

cô còn chưa nói với anh tên của mình.

“Anh biết.”

Biết? Được rồi, tên của cô có thể đã bị liệt vào sổ đen.

“À này, tôi tùy tiện hỏi thôi, lúc anh cùng cô gái khác ra ngoài ăn cơm...”

“Anh không ra ngoài ăn cơm với con gái.”

“Ý? Lần trước tôi còn thấy anh...” Điều cô muốn hỏi không phải chuyện này mà!

Cô muốn hỏi, lúc anh cùng con gái ra ngoài ăn cơm, theo thói quen thường đi bên

nào? Sau đó cô có thể ngấm ngầm nói ra bản thân thích đi bên phải.

“Từ Trình Vũ là em họ của anh.” Anh ngừng một chút, sau đó mơ hồ nở nụ cười:

“Cho nên, em không cần phải lo lắng.”

Tôi đâu có lo lắng chứ, An Ninh tuyệt vọng nghĩ, xong rồi, hiểu lầm lớn rồi.

“ Em muốn ăn gì?”

“Mỳ cải xanh.” Sau khi nói ra miệng mới phát hiện hình như có chút gượng gạo,

chẳng qua, cô thực sự muốn ăn mỳ.

Anh lại cười, hình như anh đã rút ra được kết luận: “Em thật dễ nuôi.”

Câu này coi như là lời khen đi!

Người trong tiệm không nhiều lắm, nhưng An Ninh vừa bước vào liền gặp ngay người

quen, Giang Húc thấy cô liền tiến lại chào hỏi: “Thật là trùng hợp, em cũng đến

đây ăn sao?”

An Ninh: “Dạ, em đến ăn mỳ.”

“...”

Lúc này Giang Húc cũng thấy Từ Mạc Đình đang đứng phía sau cô, không khỏi sửng

sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, cuối cùng quay đầu nói với An Ninh: “Vậy không

quấy rầy hai người dùng bữa, bạn bè anh còn ở bên trong, hẹn gặp lại.” Trước

khi đi còn nói thêm một câu: “Hỏi thăm Vy Vy giùm anh nhé.”

“Được.”

Từ Mạc Đình: “Em tìm chỗ ngồi đi, anh đi gọi món.”

An Ninh vừa ngồi xuống, tin nhắn của chị họ liền đến: “A... Thật là một ngày

hết hồn!”

Chị họ: “Chín bản vẽ, toàn bộ phải vẽ lại, tai họa càng thêm nghiêm trọng

rồi!!”

An Ninh: “Tuân Tử nói lòng dạ phải rộng lớn.” [Tuân Tử (313 tr.CN – 238 tr.CN): nhà Nho, nhà tư tưởng của

Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc'>


Chị họ: “Cỡ bưởi rồi, còn chưa đủ lớn sao?! Nói một câu an ủi đi.”

An Ninh: “... lớn.”

Chị họ: “...”

Mạc Đình đi đến, đưa ly nước trên tay cho cô, trong khi chờ mỳ, An Ninh nghe

mấy người ngồi bàn kế bên nói chuyện, không phải là nghe lén, bởi vì họ nói khá

to.

F: “Ngày hôm qua chơi game mới, phát hiện có nhiều vũ khí chuyên để đánh lén.”

G: “Đánh người không nên đánh lén!”

F: “Vũ khí của bạn trai tôi là một cái đĩa tròn bằng vàng, thuộc dạng ném.”

G: “Chắc rất mạnh?”

F: “Cái này phải xem anh ấy ném một cái hay là một đống.”

G: “Một đống vàng ròng? Bạn trai bà thật là lắm tiền. Nói là đĩa hẳn là có thể

thu về đúng không?”

Một cô bạn bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng, cười nói: “Thu về? Chẳng lẽ văng ra,

mặc kệ trúng hay không trúng, chạy tới lượm trở về, lại ném, lại lượm...”

F nhún vai: “Dù sao anh ấy có tiền mà, không lượm cũng không sao.”

An Ninh im lặng quay đầu lại, vừa vặn gặp phải ánh


Snack's 1967