
huẩn bị ấy của cậu cũng khiến cho cả lớp lác mắt vì quá đẹp, chứ không phải cái kiểu chổng mông khi thì rõ cao khi thì rõ thấp như chúng nó.
“BÍP!!!” – Thầy giáo thổi còi.
Mạnh Duy đẩy người ra phía trước, bắt đầu chạy. Lúc đầu cậu chạy chậm chứ không hề chạy nhanh vì sẽ tốn sức. Vì đang làm vườn nên Mạnh Duy có xắn quần áo lên, chạy càng dễ, đôi chân dài khỏe khoắn mỗi lúc càng tăng tốc độ với kĩ thuật chuẩn xác từng milimet khiến cho Hoa cũng phải há hốc mồm. Cả lớp reo lên:
“Trời ơi giỏi quá!!!”
“Báo Đốm cố lên, giỏi thật đó!!”
“Anh ơi chậm chút đi em hít bụi của anh mất rồi nè!!!”
Vụt vụt vụt!! Hoa không còn mắt đâu mà nhìn nổi nữa.
“OK, vòng thứ 5 rồi! Dừng thôi Duy!” – Tiếng thầy gọi.
Bụi cứ bay khắp mắt Hoa, cuối cùng thì Duy cũng dừng lại. Mồ hôi ròng ròng trên người, nhưng hầu như cậu không thở hổn hển hay ngồi xuống, vẫn đi đi lại lại quanh đó. Thầy giáo nhìn đồng hồ bấm giờ:
“59 giây!”
Cả lớp 7C như nổ tung:
“Cái gì cơ ạ??? 59 giây chạy hết 5 vòng!!!????”
“Siêu nhân, siêu nhân!!!”
Hoa mắt chữ A mồm chữ O, không thể biểu lộ nổi cảm xúc nữa, cứ thế trơ trơ ra nhìn cậu học sinh đang đứng đó hãnh diện vì thành tích.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy mẫu cho lớp 7C nhưng cả trường đều đã biết đến cậu với biệt danh Báo Đốm. Trùng tên với Hoàng Duy – Ngựa Đua và cả hai đều là đối thủ đáng gờm trên con đường chạy đua. Mạnh Duy và Hoàng Duy đều chạy rất nhanh, nhưng đây có thể là lần đầu tiên Mạnh Duy chạy cho cả lớp 7C xem cũng như cho Hoàng Duy xem, đa số Mạnh Duy hay đi thi ở bên ngoài nên ít người chiêm ngưỡng được tốc độ tựa báo đốm của cậu, thậm chí có thể bằng báo gepa mất!
Hoa quay sang Hoàng Duy, cậu đang chằm chằm nhìn Mạnh Duy.
“Sao vậy? Thấy người ta chạy nhanh quá nên ghen tỵ đó à?” – Được dịp trả thù cậu ta rồi.
“Ừ ghen tỵ, nhưng người ghen tỵ phải là cậu chứ nhỉ? Cái đồ Ốc Sên chạy bao năm nay cũng không khá lên bằng Rùa!” – Hoàng Duy tức giận khi bị chọc tức.
Nhưng rõ là cậu ta đang ghen tức kìa! Đúng rồi, ngựa làm sao chạy nhanh bằng báo chứ? Hoa cười thầm trong bụng, không dám cười to.
“Cám ơn em, Mạnh Duy! Giờ em có thể về lớp rồi!”
“Vâng ạ!” – Mạnh Duy bước về phía vườn trường.
Cả lớp cứ gọi với theo:
“Anh Duy, chào anh!!”
Mạnh Duy quay lại, mỉm một nụ cười rất tươi: “Ừ!”
Một nụ cười rất đẹp…
Story 3
Ốc Sên đi về nhà sau giờ tan học, ai da đau chân quá đi mất, tự dưng hôm nay muốn đi bộ không đi xe đạp, kết quả là thế này đây? Cứ nghĩ đến Thể dục, đặc biệt là chạy thì mình hãi rồi, huhu!!! Tại cái môn đó mà cái tên đẹp của mình đã bị biến thành cái tên Ốc Sên đáng ghét!
Ô có ghế đá bên đường kìa, nghỉ một chút thôi…
“Này, đồ chậm chạp kia!” – Nó vừa ngồi xuống thì nghe có tiếng gọi rất kiêu ngạo.
Ốc Sên quay lại. Gương mặt tuấn tú nhưng nhìn rất gian xảo của Ngựa Đua hiện ra đằng sau nó. Ngựa Đua đang ngồi trên chiếc xe đạp, cái dáng cao khỏe khoắn của cậu bé mới chỉ học lớp 7 khiến ai cũng trầm trồ khi đi qua, có ai biết cậu ta thực chất là người như thế nào chứ?
“Gọi gì?” – Đang mệt, Ốc Sên chẳng sợ gì hết.
“Ở gần đây có hàng sửa xe đạp không?”
“Hỏi làm gì?”
“Hỏi để sửa xe chứ sao?”
“Xe đẹp thế mà cũng phải sửa?”
“Đồ ngu, lúc nào cũng chỉ nhìn xe đẹp với xe không đẹp để bình luận thôi à? Xe đang hỏng lốp đây này, có hàng nào không thì nói, nhanh còn đi về đây!”
“Ở kia kìa, ngay đầu phố ấy, mắt để đâu thế? Ngựa Đua mà lại phải bó tay khi không có xe đạp à? Đây tuy Ốc Sên nhưng vẫn còn đi bộ được về!”
“A láo nhỉ, hôm nay dám lên tiếng bình phẩm cơ à? Đã thế thì dắt xe đạp lên chỗ sửa xe ngay, bằng không…”
“Bằng không cái gì?” – Hùng hổ thế nhưng thực chất Ốc Sên rất sợ.
Ngựa Đua nhảy xuống xe, tiến lại gần Ốc Sên:
“Vậy có thích te tua như hôm trước không? Cái hôm mà mày dám bảo nhóm bọn tao chỉ là cái bọn giống ngựa không giống người ấy?”
Cứ tưởng Ốc Sên sẽ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng không ngờ nó lại kêu ầm lên:
“Ơ kìa!!!”
Ngựa Đua giận tím mặt, bịt mồm nó lại:
“Mày muốn chết nữa chứ gì? Ngoài đường tao vẫn có thể choảng mày đấy nhá đồ chậm chạp!”
Ốc Sên cứ ú ớ vì bị Ngựa Đua bịt mồm, nó cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía sau Ngựa Đua.
Thấy lạ, Ngựa Đua quay người lại.
A trời đất thiên địa ơi!!!!!!! Một thằng nhìn rất đầu gấu, nhuộm tóc xanh đỏ đã trèo lên xe đạp của Ngựa Đua phóng đi mất!
“Thằng kia, sao mày dám…!!!???????” – Ngựa Đua hét lên, quay lại Ốc Sên (vẫn có thời gian quay lại sao???) – “Đều là tại mày đấy, mau đuổi theo đòi lại cái xe cho tao!!!”
Bị quát lên to như thế Ốc Sên sợ rúm người, vội vàng chạy theo. Nhưng xe cộ đông đúc, nó cứ chạy trên vỉa hè. Sực nhớ ra tốc độ sên bò cũng phải thắng của nó, Ngựa Đua ngán ngẩm vội vàng nhún người phi tốc độ. Tốc độ của Ngựa Đua quả thật rất đáng nể, lướt nhanh như gió, mà hôm nay vỉa hè lắm bụi, cứ tung khắp mặt Ốc Sên. Chẳng mấy chốc cậu đã bỏ xa nó. Nó cứ cố chạy theo, không dám dừng lại! Nó đâu phải thông minh gì, cứ nghĩ đó là do lỗi của nó nên nó cũng phải đi theo chịu trách nhiệm với Ngựa Đua (nếu là mình mình kệ xác ấy chứ nhỉ, có quán chè bên đường, tội gì không ngồi ăn mà phải c