
c Diệp dậy thay quần áo và nhẹ nhàng ra
khỏi nhà. Mẹ cô là một người rất dễ tỉnh ngủ. Nếu làm ồn, e là bà sẽ mất ngủ cả đêm.
Khi đóng xong cửa cô mới chạy vội xuống.
Vì đã là đêm nên kiếm taxi là một việc khó. Cô quyết định
chạy bộ ra hồ, còn hơn là đón taxi trong vô vọng thế này.
Trong màn đêm, những bước chạy của Trúc Diệp không nhanh cũng
không chậm. Nhịp nhàng, uyển chuyển nhưng lại khiến có người
phải sốt ruột, có người phải chờ đợi và có người phải đuổi
theo.
Nam Lâm ngồi đã lâu. Màn đêm cũng đã giăng. Không thấy bóng dáng Trúc Diệp đâu, anh chán nản vô cùng. Cô ấy không đến thật sao?
Nam Lâm nhếch môi cười nhạt. Đã biết là như vậy mà anh vẫn cố
chấp tự lừa dối và làm khổ bản thân mình. Cuối cùng Nam Lâm
đứng dậy và bước đi.
Không đợi nữa. từ bây giờ anh sẽ không đợi nữa.
Trúc Diệp đã gần đến hồ Hương Lan. Hồ rộng lớn, biết Nam Lâm
đang đứng ở đâu? Cô liền lấy điện thoại ra, tuy nhiên, số điện
thoại của Nam Lâm lại đang thuê bao. Hay là anh đã giận cô rồi?
Hay là anh không đợi cô nữa?
Trúc Diệp quyết định cứ chạy vòng quanh hồ xem như thế nào.
Bây giờ đang là đêm, quanh đây cũng vắng lặng. Cô gọi lớn tên
anh. Không gian vắng lặng khiến tiếng gọi của cô vang xa hơn.
Tuy nhiên cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng quá mệt mỏi. Trúc Diệp ngồi tạm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi. Có lẽ anh ấy đã về.
Cũng phải, nếu là cô thì cô cũng sẽ về.
...
"Bùm"
Một tia sáng ánh lên trên bầu trời. Những tia pháo hoa bung ra
như niềm vui của ai đó đang vỡ òa. Ánh sáng kì diệu, cảnh
tượng lung linh, không gian huyền ảo...tất cả, đều làm cho Trúc
Diệp vừa bất ngờ vừa ngây ngất.
Tiếp theo đó là bài hát chúc mừng sinh nhật. Bài hát đơn ca
phát ra từ một chiếc loa dân dụng nào đó. Không nhạc, giọng
hát cũng không hay, đôi khi con hơi the thé và lạc giọng. Nhưng
sao nó lại làm cô thấy ấm áp và xúc động đến vậy?
Những Tràng pháo hoa vẫn không ngừng lấp lánh trên bầu trời đêm huyền ảo, hàng trăm vì sao như càng sáng hơn khi chứng kiến
cảnh tượng này. Chúng như trầm trồ, chúng như ngưỡng mộ rồi
lại vui mừng hò reo nhau tỏa sáng để giúp người mà cả tối hôm nay đã dành sự chờ đợi cho cô.
Nam Lâm đã định bỏ về, nhưng tiếng gọi và bóng dáng của Trúc
Diệp thấp thoáng đằng xa níu lấy bước chân anh. Như buộc một
dải lụa vào trái tim anh, không cho anh chạy thoát. Cuối cùng
thì cô ấy cũng đến.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy xúc động và bất ngờ của Trúc Diệp
là anh biết mình hình như đã để liều thuốc hơi cao. Ít nhất
thì anh cũng nên để cho cô ấy tinh thần chuẩn bị. Nhưng nếu
không làm thế này thì cô ấy có xúc động đến chảy nước mắt
như thế kia không?
Nam Lâm bước đến dùng đôi tay mình lau giọt nước mắt đang trực trào ra của cô. Anh cười với cô rồi nói đùa:
- Sao phải khóc? Có ai chết à?
Trúc Diệp phụng phịu lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ
khác về Nam Lâm, anh không phải không có chiều sâu về mặt tâm
hồn. Chỉ là nó quá sâu, sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy, đen
hun hút, sâu thẳm, khiến ta cứ ngỡ sự giới hạn của nó ngay
trước mắt ta. Cũng như một đường chân trời. Những tưởng đi một
lúc sẽ đến, nhưng càng đi thì mới càng biết, có đi đến hết
cuộc đời ta vẫn chỉ nhìn thấy nó bằng khoảng cách khi ta bắt
đầu.
Nam Lâm chưa bao giờ đối xử với cô như thế này, và cô cũng không dám tưởng tượng là anh lại làm như vậy. Một sự ngọt ngào và lãng mạn đến tê dại. Một Nam Lâm mới đang xuất hiện trước mắt cô, đang dần dần thay thế Nam Lâm của quá khứ.
Vẻ làm nũng của Trúc Diệp khiến Nam Lâm rất hài lòng. Anh
cười để lộ hàm răng đều và trắng. Ánh mắt như những vì sao xa xăm, lấp lánh muôn màu. Pháo hoa đã hết nhưng trong lòng hai
người vẫn tưởng nó đang lan tỏa. Lan tỏa và chiếu thẳng vào
tâm hồn. Thứ ánh sáng rực rỡ này không phải là một thứ pháo
hoa bình thường. Nó là một cái gì đó trìu tượng hơn.
- Em chơi giờ cao su được đấy.
Trúc Diệp lau khô nước mắt rồi đánh vào vai Nam Lâm nói:
- Anh là đồ đáng ghét. Rốt cuộc thì anh có phải Nam Lâm không?
Nam Lâm dang tay ra hỏi ngược lại:
- Sao lại không?
Trúc Diệp ngồi xuống bãi cỏ nhìn dòng nước trôi mà như đứng im:
- Anh trong em là một người khác.
Nam Lâm cũng ngồi xuống nói:
- Anh biết.
Trúc diệp không nói nhiều về vấn đề này nữa. Cô bỗng đổi giọng tươi vui:
- Có phải anh lại âm mưu tặng cái đó cho em không?
Nam Lâm nhíu mày:
- Cái đó là cái gì?
Câu hỏi này khiến Trúc Diệp ngượng đến chín mặt:
-