Disneyland 1972 Love the old s
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325395

Bình chọn: 10.00/10/539 lượt.

Nam Lâm

tưởng tượng hình ảnh cô ấy đang co ro chống lại nỗi đau và sự sợ hãi.

Điều đó làn những nghi vấn trong anh - rằng tại sao cô ấy lại ở khách

sạn hoàn toàn tan biến. Nếu có thể, anh muốn đến bên với cô ấy ngay lúc

này. Ôm cô vào lòng, dùng đôi bàn tay này vỗ nhẹ vào lưng cô và an ủi

"anh đây rồi, đừng sợ!" Nhưng Nam Lâm cảm thấy, mọi thứ trước mắt sao mà mịt mờ và u tối đến thế.

Trúc Diệp một tay nắm chặt điện thoại, một tay vẫn không chịu buông vỏ

chăn ra. Sức lực của bàn tay không phải là nhẹ, nó đã làm cho vải bị

nhăn nhúm, nhàu nhĩ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quần áo, giày dép, túi

xách của cô bị vứt la liệt dưới sàn nhà. Còn tên đã làm cô ra nông nỗi

này thì lại không thấy tăm hơi đâu.

Bất giác, người cô run lên bần bật. Sau đó Trúc Diệp vội vàng chạy vào

nhà tắm...Cô thấy ghê tởm, thấy căm ghét chính cái thân thể này.

Trong làn nước lạnh cóng, nước mắt của Trúc Diệp cũng bị hoà theo. Đôi

tay cô chà khắp cơ thể. Cho dù nó có đỏ dần lên thì cô cũng không có ý

định ngừng lại. Cứ thế, không gian tịch mịch quanh Trúc Diệp giờ đây đã

tràn ngập tiếng nước chảy róc rách mà lạnh lẽo.

Nam Lâm đi lòng vòng quanh thành phố. Khổ nỗi rằng có quá nhiều khách

sạn, biết được Trúc Diệp sẽ ở đâu? Nam Lâm sốt ruột lấy điện thoại ra

rồi gọi cho cô. Nhưng lần này lại không có ai nghe máy. Anh cảm thấy cô

ấy đang xa dần, tan biến dần theo những tiếng tút dài trong điện thoại.

Điều đó làm cho Nam Lâm không thể bình tĩnh được. Anh rất sợ...

Cuối cùng, Nam Lâm đi hỏi từng khách sạn một. Giữa những cái nắng thu

tuy không gay gắt như hồi hè. Nhưng nó cũng đủ làm cho chiếc áo sơ mi

của anh thấm ướt mồ hôi. Đã đi hỏi đến gần mười cái khách sạn rồi mà vẫn chưa thấy dầu hiệu khả quan gì. Nam Lâm xiết mạnh vào vô lăng, đôi lông mày của anh cau lại. Chiếc khuyên tai như hiểu lòng chủ, nó sáng lên

những tia lấp lánh mà đượm nét thê lương, đau khổ.

Chưa bao giờ Nam Lâm cảm thấy mình lại vô tích sự như lúc này. Anh không thể nghĩ ra một cách nào để đến bên Trúc Diệp nhanh hơn, để cứu cô ấy

vượt qua nỗi sợ hãi một cách nhẹ nhàng. Tất cả đều không như ý muốn của

anh.

Thế rồi, ông trời độc ác hình như cũng đã xao lòng một giây trước tình

cảm của Nam Lâm. Trong lúc tuyệt vọng, anh đã tìm thấy Trúc Diệp. Trúc

Diệp của anh!

Tại khách sạn Thiên Thời.

Nam Lâm vội vàng đi trên nền gạch màu thổ cẩm được chạm khắc hết sức

tinh xảo và sống động. Đôi lúc, anh đi qua bức tường có tấm bình phong

rất lớn. Xung quanh, những chậu cảnh được đặt ngay ngắn và hợp lí. Nhiều bộ đèn chùm cùng kiểu dáng treo trên trần của khách sạn càng làm tôn

lên sự sang trọng của nó. Nam Lâm đoán, nơi này chắc chỉ dành cho những

người lắm tiền nhiều của.

Rồi như có một thứ gì đó thôi thúc. Lúc này anh mới tự hỏi: Tại sao Trúc diệp lại đến đây?

Nghi vấn trong lòng chưa được giải đáp càng thúc giục bước chân Nam Lâm thêm nhanh.

Anh vội vàng đi đến phòng của Trúc Diệp. Cũng may mấy người tiếp viên ở

sảnh lớn của khách sạn đã cho anh biết Trúc Diệp ở phòng nào. Chắc hẳn,

người đứng tên thuê phòng là cô ấy.

Trúc Diệp bước ra từ nhà tắm, dọc cơ thể cô, những giọt nước li ti chảy

xuống. Cô vẫn không mặc quần áo, dường như cô cũng không mảy may quan

tâm đến vấn đề đó. Chỉ lặng lẽ bước lại phía giường rồi ngồi xuống.

Cô đang chờ đợi cái gì? Ai đó hãy nói cho cô biết với. Cô sắp không thể trụ nổi nữa rồi.

"Cộc cộc"

Tiếng gõ cửa làm Trúc Diệp giật nảy mình. Hình như thời gian qua, không

gian tịch mịch đã chiếm lấy tâm hồn cô cho nên giờ đây, chỉ cần có một

tiếng động là cô lại giật mình. Kèm theo đó là một nỗi sợ hãi dàn trải.

- Ai..ai đó? - Trúc Diệp run run nói.

Người phía ngoài cửa dường như cũng cảm thấy được nỗi sợ hãi trong giọng nói của Trúc Diệp. Cho nên đã trả lời:

- Anh đây...- Như ngừng một lát rồi người đó lại nói tiếp - anh là...An Lâm!

Trúc Diệp vẫn ngồi im như vậy, thân thể cô không cử động và cũng chẳng

muốn cử động. Có cảm giác như giờ đây, cô đã bị tê liệt hoàn toàn. Ngay

cả phản ứng cũng chậm hơn những con người bình thường đang tận hưởng

cuộc - sống - tươi - đẹp này.

- An Lâm? Chúng ta có quen nhau sao?

Người ở phía sau cánh cửa như bàng hoàng và hoang mang sau khi nghe Trúc Diệp nói như vậy.

- Trúc Diệp - giọng nói người đó nghe mới xót xa làm sao! Hoà quyện trong đó còn một chút bất lực và đau thương.

- Chúng ta không quen nhau phải không anh?

...

Không gian im lìm rồi chùng hẳn xuống. Như trở về với vẻ nguyên thuỷ của nó, mọi âm thanh đều bị gạt ra ngoài lề. Cả Trúc Diệp và người đứng

ngoài cửa im lặng, chăm chú và lắng nghe.

"Cạch"

Ngay đến Trúc Diệp cũng hơi ngẩn ra, cửa không hề khoá. Rồi cô ngước mắt lên nhìn con người sừng sững nơi cánh cửa ấy...Thân hình anh trong lúc

này toả ra ngàn tia ấm áp, hiên ngang như một vị thần trong truyền

thuyết. Chiếc khuyên tai sáng lên những tia lấp lánh. Như một chút hi

vọng le lói trong màn đêm tuyệt vọng u tối, miên man. Chốc lát, nước mắt cô lại nhạt nhoà cả khuôn mặt. Đôi môi cô run lên từng hồi, va đập vào

nhau rồi được răng ghìm chặt lấy. Chặt