
ứ đứng như vậy nhìn cô. Hai người nhìn nhau...Mãi mà không
nói được lên lời.
Đã bao lần rồi nhỉ? Họ nhìn nhau như thế này.
Đã bao lần rồi nhỉ? Họ cảm thấy yêu thương ngay trước mắt nhưng lại không thể với lấy?
Đã bao lần rồi nhỉ? Cả hai người lại trùng phùng trước cái gian nan và hiểm nguy của cuộc đời.
Và đã bao nhiêu lần rồi nhỉ? Họ chọn cách tự buông tay nhau thay vì cố chấp và thách thức cuộc đời mà nắm chặt lấy.
Nắng gió mưa sa cứ bắt đầu rồi lại kết thúc, Nam Lâm và Trúc Diệp tường
chừng như họ đã là người của hàng ngàn thế kỉ trôi qua. Có phải trong
tình yêu, thời gian chỉ là một thứ phù du?
Khi hai người còn đang chìm ngập trong nỗi niềm riêng thì một y tá đi vào và nói:
- Thưa anh, tôi cần thay chai truyền cho bệnh nhân. Anh có thể cho tôi đi qua được không?
Nam Lâm lúc này mới nhớ ra là mình cứ đứng trước cửa từ nãy đến giờ. Khi y tá nói như vậy anh cũng chỉ biết cười cười rồi đứng gọn ra.
Sau khi cô y tá đó rời đi, Nam Lâm bước đến bên giường Trúc Diệp rồi
nhìn cô ấy. Lần này khoàng cách đã gần hơn, hình dáng của Trúc Diệp cũng rõ nét hơn. Nhưng nhìn rõ rồi thì sao? Nhìn rõ được rồi anh sẽ lại đau
lòng. Cô ấy tiều tụy quá! Trên cánh tay, các vệt tím do lấy ven để
truyền dịch như những nỗi đau đang lan truyền trong tâm can anh. Mái tóc mượt mà của Trúc Diệp ngày nào giờ rối bù lên. Đôi đồng tử hiền hoà và
trong sáng như bị nhấn chìm trong cái hốc mắt kia. Chúng như cuốn lấy
tâm trí anh vậy! Làn môi khô nứt, nhợt nhạt và toác ra những vệt máu khô màu sẫm. Cuối cùng, Nam Lâm đành phải nhắm hờ đôi mắt rồi quay sang
hướng khác. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô ấy thêm nữa. Tâm can
anh đang dày vò anh suốt bao nhiêu ngày qua. Nó mới yên lặng được một
lúc thì giờ đây, khi nhìn thấy thần sắc của Trúc Diệp, nó lại trỗi dậy
và hành hạ tâm hồn anh tiếp. Rằng anh là một thằng chẳng ra gì. Rằng anh không bảo vệ Trúc Diệp. Rằng anh vô tâm không ở bên cô ấy...Anh cảm
thấy mình là kẻ tội lỗi nhất thế gian này.
Nam Lâm mím môi rồi chìa ra bó hoa mà mình đã mua trên đường đến bệnh viện. Anh cố nở một nụ cười và nói:
- Trúc Diệp, tặng em!
Trúc Diệp đỡ lấy bó hoa, ngắm nhìn nó thật lâu rồi ghì bó hoa vào lòng.
Một giọt nước khẽ rơi vào bó hoa, sau đó là nhiều giọt khác. Khi Nam Lâm nhìn Trúc Diệp, anh đã thấy gương mặt của cô ấy nhạt nhoà tự bao giờ.
Nam Lâm không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Trúc Diệp. Thỉnh thoảng
lại đưa tay lên lau cho cô ấy vài giọt nước mắt. Biết nói gì được? Khi
chính anh cũng là kẻ đau đến không thiết sống.
Đôi môi của Trúc Diệp run lên:
- Anh...có phải là em ghê tởm lắm đúng không?
Nam Lâm giật mình, anh vội vàng ôm Trúc Diệp vào lòng. Thực sự lúc này,
nếu có kẻ nào đến giết anh thì anh cũng sẽ không oán hận kẻ đó. Chỉ là
anh thấy mình không còn đủ sức để đối mặt với cơn đau đang âm ỉ trong
lòng lúc này nữa rồi.
- Đừng nói nữa.
Trúc Diệp đã nấc thành tiếng, giọng nói của cô cũng méo mó hẳn đi:
- Nói đi...Có phải không anh?
- Không - Nam Lâm gào lên - đừng nói nữa, Trúc Diệp không phải như vậy.
- Vậy là tốt rồi...
Nam Lâm từ từ buông Trúc Diệp ra, bàn tay anh lần đến đôi tay cô rồi nắm chặt lấy. Giọng nói anh gấp gáp hẳn lên:
- Trúc Diệp! Cho dù có ra sao...cho dù cả thế giới này có sụp đổ thì em
vẫn còn có anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Sẽ không bao giờ...
Trúc Diệp mỉm cười, nước mắt vẫn nhạt nhoà trên khoé mắt. Nhưng ánh lên
trong đó lại là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi, một tia sáng yếu ớt giữa cõi âm
u, mịt mù. Cô ngả người vào lòng anh, trước ngực cô, bó hoa hồng thơm
ngát vẫn được cô ghì chặt. Nó giống như một thứ gì đó thiêng liêng đáng
được trân trọng và giữ gìn vậy.
Trúc Diệp nói:
- Đừng bỏ rơi em.
* * *
An Lâm đang ngồi ghi chép sổ sách. Dạo này ở bệnh viện nhiều việc đến
nỗi mà anh chẳng có thời gian để hỏi thăm Trúc Diệp nữa. Khi vừa ngơi
nghỉ được một chút, An Lâm định sẽ gọi điện cho cô ấy. Nhưng người bên
ngoài lại gõ cửa đúng lúc khiến cho An Lâm đành gác lại chuyện này.
Anh nhìn ra hướng cửa và nói:
- Mời vào!
Cánh cửa được mở ra, mang theo đó là mùi nước hoa sang trọng của ai kia. Người con gái có mái tóc quăn gợn sóng, dáng người thanh mảnh ấy mỉm
cười với anh hết sức tình tứ:
- Chào anh! Hình như đã lâu chưa gặp.
An Lâm hơi bất ngờ về sự xuất hiện của Khánh Lâm. Kể từ dạo anh tức giận kéo Trúc diệp ra khỏi nhà hàng trong khi cô còn đang môi chạm môi với
Nam Lâm, anh những tưởng mình đã cắt đứt hoàn toàn với Khánh Lâm rồi.
Khi An Lâm định thần lại thì Khánh Lâm đã bước đến ngồi trước mặt anh từ lúc nào. Thời gian qua, hình như cô ấy có chút thay đổi. Xinh đẹp hơn,
quyến rũ hơn và...có một chút bí ẩn hơn.
- Sao thế? - Khánh Lâm hỏi.
An Lâm vội vàng thu ánh mắt ngạc nhiên về rồi đưa tay lên miệng húng hắng:
- À không, chỉ là hơi bất ngờ thôi.
Khánh Lâm mỉm cười quyến rũ. Hàm răng đều và trắng như ngọc trai lúc ẩn
lúc hiện. Bên tai, hai chiếc khuyên tròn tròn lấp lánh cứ cuốn lấy ánh
nhìn của An Lâm khiến anh không thể không chú ý đến cô. Dường như nó
đang thôi miên anh vậy.
- Em đến đây có việc