
em biết.”
“Chỉ là em nói to hơn một chút thôi mà! Anh cứ chuyện bé xé ra to, còn
lôi cái gì mà lấy cớ chứ. Anh tưởng là phim truyền hình chắc, em đói em
muốn ăn nhiều đấy.”
“Anh rất ghét dáng vẻ lừa mình dối người của em, miệng nói không như những gì mình nghĩ.”
“Em cũng rất ghét anh lúc nào cũng cho là mình đúng.”
Cuối cùng hai người cụt hứng từ bỏ, người nào về phòng người nấy.
Ngày thứ hai, từ sớm mấy người đã cùng đi leo núi. Đám đàn ông thường
xuyên tập thể dục nên coi leo núi là chuyện bình thường, thậm chí còn
rất ung dung. Nhưng bốn cô gái lại liên tục kêu khổ, hơn nữa dáng vẻ bốn cô đều như người thiếu ngủ. Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu từ lúc rời giường
vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tối qua Lộ Nghiên chỉ ngủ mơ màng được một
lúc, cảm giác mất an toàn khiến cô không sao ngủ được.
Lâm Hướng dìu Lộ Nghiên, Lộ Nghiên cảm kích anh.
“Em và Mặc Đông cãi nhau à?”
“Em không quen anh ta, cãi gì chứ.”
“…”
“Anh thích Thẩm Tiếu?” Tuy Lộ Nghiên cảm thấy mình không nên để ý, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao cô đã tận mắt thấy bên cạnh Lâm Hướng
đã có người con gái khác.
“Nông cạn! Ai nói anh dẫn em ấy tới có nghĩa là anh thích em ấy, lẽ nào em thừa nhận Mặc Đông thích em?”
“Anh có thể nhảy xuống từ đây rồi đấy!” Lộ Nghiên chỉ con dốc.
“Thẩm Tiếu chỉ có vẻ ngoài giống đám người các anh, thật ra cậu ấy không phải như vậy.” Lộ Nghiên vẫn nói như vậy, Thẩm Tiếu rất đơn thuần, là
một cô gái lòng dạ ngay thẳng, biết tính toán lợi hại và được mất, nhưng cô ấy chỉ nghĩ về mình, không hề có một tia suy nghĩ hãm hại người
khác. Cô ấy cũng không phải người có thể vui đùa với chuyện tình cảm,
cũng như Lộ Nghiên, cô ấy luôn kiên định sống chân thật.
“Em không thấy Thẩm Tiếu và em rất giống nhau à?” Lâm Hướng kéo Lộ Nghiên bước đi.
“Lớn rồi, hoàn toàn không giống nữa.” Trong trí nhớ của cô, dường như
không chỉ có một người nói tính cách hai người giống nhau, trong đó bao
gồm cả mẹ của Thẩm Nham, nhưng giống hay không giống thì liên quan gì.
“Được rồi, chúng ta mau đuổi cho kịp mọi người đi!”
“Dạ, mời ngài đi trước, tiểu nhân tôi đi sau.”
Cuối cùng, hai người lại cùng song song leo núi.
Giữa sườn núi có một cửa hàng, bên trong có rất nhiều loại bưu thiếp,
nhưng đa số là phong cảnh nơi đây. Kỳ thật phong cảnh ở đây nhìn xuống
là một màu xanh mướt, có lẽ chỉ có người chụp ảnh lão làng mới có thể
chụp được cảnh rộng lớn thế này. Tám người giống như đám trẻ con chọn
lựa bưu thiếp mình thích.
Vào một thời gian nhất định, cửa hàng sẽ gửi những tấm bưu thiếp của
khách hàng tới địa chỉ họ viết, có lẽ ở giữa sườn núi viết như thế này
cũng rất có ý nghĩa.
Lộ Nghiên chọn ba tấm thiệp phong cảnh, rồi đặt lên bàn để viết.
Một tấm viết cho Thẩm Nham, trên đó viết: “Khỏe mạnh, Bình an”, dưới góc bên phải viết câu thần chú vui vẻ trong “Vua sư tử”, cô còn vẽ thêm một hình của Timon trên tấm thiếp, còn địa chỉ do Thẩm Tiếu viết.
Còn hai tấm kia: một tấm gửi cho Trần Mặc Đông, trên đó vẽ một khuôn mặt cau có, bên cạnh ghi một câu “Sorry”, cô viết địa chỉ Hyatt, cô hi vọng trước khi anh về Bắc Kinh có thể nhận được nó; tấm kia cô gửi cho Lỗ
Mạn, viết “Lộ Nghiên đến đây du ngoạn”, trên nền phong cảnh của tấm
thiệp cô vẽ một cái dù nhảy.
Đợi tất cả mọi người đều viết xong, mấy người cùng nhau quay về.
Lại nhìn thấy tòa nhà trắng kia, trong lòng Lộ Nghiên dấy lên cảm giác
thân thiết, tám người nói qua loa với nhau vài câu, rồi mỗi người về
phòng riêng của mình.
Ngay cả giày cũng chưa cởi, Lộ Nghiên nhoài người lên giường.
“Uống sữa đi.”
Trần Mặc Đông xuất quỉ nhập thần, không biết lại chui ra từ đâu.
“Trần Mặc Đông, anh thuộc họ mèo đấy à? Đi đứng gì mà không có tí tiếng động nào.”
“Em nhát gan như vậy sao? Cái dáng vẻ phát hỏa của em vứt đi đâu rồi?”
“Chúng ta có thể không nói chuyện này nữa được không? Đúng là nhỏ mọn.”
Lộ Nghiên nhận lấy cốc sữa, uống một hơi hết sạch, đưa lại chiếc cốc cho anh, rồi nhoài người về giường tiếp tục ngủ.
“Đắp chăn vào, trời sắp tối rồi.” Nói xong anh quay ra.
Lộ Nghiên đá giày rơi xuống, kéo chăn đắp, rồi thiếp đi rất nhanh.
Lúc về, Trần Mặc Đông lái xe. Khi nãy vừa tỉnh dậy, Lộ Nghiên đã thấy
đau hết người, nhưng trên xe cô và Thẩm Tiếu vẫn ngủ được một giấc dài.
Thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy Lâm Hướng và Trần Mặc Đông nói chuyện,
nhưng ngay sau đó lại thiếp đi.
Gần chín giờ về đến thành phố S, mấy người đã vui đùa kiệt sức nên không ăn cơm cùng nhau, Lâm Hướng và Thẩm Tiêu về nhà luôn. Trần Mặc Đông đỗ
dưới nhà Lộ Nghiên, rồi nghênh ngang đi lên.
Lộ Nghiên đi sau Trần Mặc Đông lên lầu, giống như nơi đây mới chính là
nhà Trần Mặc Đông, chỉ là mở cửa thì vẫn do Lộ Nghiên mở. Đột nhiên Lộ
Nghiên nảy sinh ý tưởng nào đó, nhưng nhanh chóng dập tắt.
Lộ Nghiên cảm thấy dường như Trần Mặc Đông có gì muốn nói với mình, cô
không thúc giục, lấy cho mỗi người một cốc sữa, xem TV, cuối cùng dừng ở kênh tin tức.
Lộ Nghiên vẫn luôn không quan tâm đến thời sự trong nước, cô không khỏi thất thần.
“Mình thuê nhà trên đường XX, rảnh tới tìm mình nhé.” Lúc trên xe