
hư Hòa đột nhiên cảm thấy viền mắt hơi ướt, một cảm giác ấm ức không
nói thành lời chiếm giữ ở trong lòng, nhịn không được đưa hai tay ôm lấy bờ vai mình, cố gắng tạo một chút cảm giác ấm áp.
Cô đã từng sống trong căn phòng chật hẹp nhưng cũng không cảm thấy khó
chịu, vậy mà giờ đây tại sao căn nhà rộng lớn này ngược lại làm cho cô
cảm thấy trống trải, ngột ngạt đến thế.
Lịch Thư Hòa cầm trong tay một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ công ty của
Nghiêm Lập Cương, tay kia cầm một chiếc túi xách bên trong là đồ ăn tự
tay cô làm. Nhìn đi nhìn lại địa chỉ kia vài lần cô mới bước vào tòa nhà sang trọng cao vút trước mắt.
Một năm trước công ty của anh đã chuyển đến nơi này, hôm nay là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.
Lễ tân nhận ra cô nên nhiệt tình giúp cô bấm thang máy lên tầng trên, chờ
cô vào thang máy liền gọi điện thoại thông báo với thư ký, tránh việc
thư kí mới tới không biết bà chủ mà không cho vào.
Cho nên lúc Lịch Thư Hòa lên đến tầng cao nhất đã thấy cô thư kí nhỏ đứng
chờ ở cửa thang máy: “Phu nhân, mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi trước.
Chủ tịch đang ở trong phòng hội nghị, khoảng nửa tiếng sau cuộc họp kết
thúc sẽ đến tìm cô.”
“Tôi chờ ở đây là được rồi, cô có việc gì thì đi làm đi.” Có chút mất tự
nhiên ngồi xuống sofa, Lịch Thư Hòa không muốn thư kí lúng túng trước
mặt mình bèn lên tiếng.
Thư kí áy náy cười cười rồi đi ra ngoài.
Lịch Thư Hòa nắm chặt túi xách trong tay, nhìn ngó xung quanh, trong phòng
trang trí đơn giản và ấm áp, nhưng trong lòng cô lại có chút thấp thỏm
không yên.
Nghe nói gần đây Lập Cương bởi vì quá bận rộn nên mấy ngày liên tục đều ăn
uống qua loa, cô vốn định bảo thím Lâm chuẩn bị mấy món ngon rồi gọi tài xế đến cầm về cho anh, nhưng cuối cùng cô tự tay chuẩn bị đồ ăn rồi
mang đến công ty nhân tiện xem anh thế nào.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được nở nụ cười khổ.
Có vợ chồng nhà ai giống vợ chồng nhà cô không, rõ ràng cùng chung sống
dưới một mái nhà, vậy mà một ngày nói chuyện với nhau nhiều nhất cũng
không đến mười câu. Rõ ràng gần như thế, nhưng cảm giác lại như xa cách
tận chân trời vậy.
Gạt bỏ những suy nghĩ không vui, cô chợt nhớ tới mình một đường đi thẳng
tới đây, trên mặt hình như có ít bụi bẩn bèn đứng lên định vào phòng vệ
sinh sửa sang lại một chút.
Mới ra khỏi phòng khách không bao xa, cô chợt nghe thấy giọng nói của hai
cô gái từ chỗ rẽ hành lang truyền đến, cô dừng bước, nín thở lắng nghe
cuộc đối thoại của họ.
Giọng nói của họ đối với cô coi như quen thuộc, một là của cô thư kí nhỏ vừa
mới đón tiếp cô, một là trợ lý của Nghiêm Lập Cương – Tần Tang, cũng là
đàn em của anh trong trường đại học.
“Chị Tần, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy phu nhân chủ tịch, thực sự là rất đẹp, hình như còn trẻ hơn em rất nhiều nữa.”
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, giọng nói khinh thường vang lên: “Tuổi trẻ xinh đẹp thì có tác dụng gì? Chuyện gì cũng không làm được, so với bình hoa
có khác gì nhau đâu.”
Cô thư kí nhỏ không nghĩ tới một câu khen ngợi của mình lại nhận được câu
trả lời như vậy, không khỏi khẩn trương nói: “Chị Tần, tại sao lại nói
chủ tịch phu nhân như vậy? Em thấy chị ấy cũng rất được nha.”
“Rất được? Em gái, em ấy, nhìn người vẫn còn non lắm. Nhìn cái bình hoa kia
chị thật không hiểu nổi tại sao trước đây học trưởng lại kết hôn cùng cô ta?”
“Nếu như nói dùng của hồi môn để giúp đỡ còn nghe được, đằng này lúc cô ta
gả vào nhà anh ấy một món hồi môn cũng chẳng có, không giúp đỡ được gì,
hơn nữa cô ta lại chẳng tài giỏi, cùng học trưởng kết hôn thật không còn gì để nói.”
“Trước đây chị có qua nhà bọn họ, cả buổi tối học trưởng cùng chị nói chuyện,
nói với cô ta không đến năm câu, điều đó nói lên cái gì em biết không?”
Thư kí nhỏ ngây ngốc hỏi ngược lại: “Điều đó nói lên cái gì?”
“Chứng tỏ hai vợ chồng nhà này bình thường chẳng có gì để nói với nhau, cùng
lắm chỉ là có nhiều hơn một tờ giấy hôn thú, trên thực tế lại giống như
hai người bạn thuê chung phòng, có hiểu không?”
Thư kí nhỏ gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút không thể gật bừa, bèn nói ra suy nghĩ của chính mình: “Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, phu
nhân đối với chủ tịch cũng rất tốt nha. Ít nhất ngày hôm nay còn giúp
anh ấy mang đồ ăn ngon tới.” Nếu như bạn trai cô mà cũng nguyện ý mang
đồ ăn ngon đến cho cô, vậy cô nhất định sẽ rất vui vẻ.
Tần Tang cười lạnh một tiếng: “Nói đến lại thấy phiền. Trước đây cô ta đều
bảo tài xế về nhà lấy mang đến công ty, hiện tại lại tự mình mang đến,
cũng không nghĩ xem thời gian buổi trưa học trưởng thường đi ra ngoài
tiếp khách hàng, đồ ăn mang đến không biết là vứt đi chỗ nào rồi. Thật
là phiền toái!”
“Haizz, nếu không phải học trưởng bảo chị đừng nói ra, thì chị đã sớm nói với
cô ta rồi, đã không giúp được gì lại còn làm vướng tay vướng chân thêm.”
Thư kí nhỏ trầm mặc không nói gì.
Lịch Thư Hòa nghe không sót một câu cuộc nói chuyện của hai người, thoáng
chốc chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, theo bản năng đi tới trước thang
máy, sau đó không tiếng động xuống lầu.
Giờ phút này cô chỉ muốn bịt h