
vậy? Anh
có muốn em không? Tại sao anh không bộc lộ ra? Tại sao phải kìm nén? Tôi cảm tưởng rằng tôi thật sự lo cho anh, đến nỗi tôi không bao giờ muốn
làm anh đau. Tôi vật vã với những tình cảm lẫn lộn giữa ham muốn và e
sợ. Khi Tiểu Hải đến quầy bar để uống chút nước khoáng, tôi bước đến
cạnh anh.
***
Tôi có cảm tưởng như tôi đã biết Tiểu Hải từ rất lâu rồi; khuôn mặt anh đẹp nhưng mơ hồ, như bị chìm trong nước. Cử chỉ của anh từ tốn, không bao
giờ màu mè, có một vẻ lịch sự mơ hồ của một quý ông Châu Âu. Thật sự khó mà mô tả được thành lời; tôi cảm thấy rằng Tiểu Hải quan tâm đến tôi
nhưng không bao giờ theo cái cách quá thân mật, rằng có cái gì đó trong
tính cách của anh khiến anh luôn muốn giữ một khoảng cách giữa mình với
người khác. Anh có một phẩm chất trộn lẫn giữa băng và nước; dù lạnh,
anh vẫn dịu dàng. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy thật gần gụi anh, như một
người bạn thân thiết thực sự, hay như với một vị bác sĩ nhạy cảm, tốt
bụng. Tôi muốn anh, tôi tôn sùng anh, nhưng luôn có một cái gì đó trong
con người anh đẩy tôi ra. Anh chưa bao giờ bộc lộ bất cứ một tình cảm
thật sự nào với tôi; nếu mà có, thì tôi sẽ phải lòng anh ghê gớm.
Nếu chúng tôi ngồi lại quá muộn ở quán bar, anh thường mời tôi đến ngủ tại
chỗ của anh, một căn hộ ba phòng ngủ rất lớn trong một tòa nhà nơi bố mẹ anh sống cùng, mặc dù họ chẳng mấy khi bước xuống lầu – điều khiến cho
nơi này có một cảm giác tự do đến chóng mặt. Thỉnh thoảng tôi ngủ trong
phòng ngủ lớn, và thỉnh thoảng tôi lại ngủ trên cái giường đơn duy nhất
trong phòng anh, nơi những cái bong bóng của cá vàng nhả ra vỡ lốp bốp
trên bề mặt bể cá và điều hòa nhiệt độ kêu ro ro ngọt ngào. “Hãy đi ngủ
đi,” Tiểu Hải sẽ nói vậy. Rồi sáng hôm sau, anh sẽ chở tôi đến ga tàu
điện ngầm trên chiếc xe đạp của mình.
Chỉ có một lần buột nói ra chuyện bạn gái trước đây, anh nói anh lẽ ra phải dành nhiều thời gian cho cô ấy hơn, nhưng anh đã tiêu quá nhiều thời
giờ vào việc luyện guitar nên không lấy đâu ra thời gian. Sau khi họ tan vỡ, cảm tưởng hối hận dội lên, nhưng…
“Em có biết làm sao để yêu thương một người không?” anh hỏi, lộ ra một thái độ tôi ít khi thấy.
Bầu trời chuyển sang một màu vàng âm u. Những làn gió buổi tối lay động nhẹ nhàng những dây nho xanh ngoài cửa sổ cùng những tấm màn cửa sổ đỏ
chói; chúng mang theo cùng một mùi vị ẩm ướt.
“Có một dòng trong một cuốn sách mà có lần em đọc nói rằng, nếu anh tiếp
tục sống, anh có thể gặp mặt nhau và nói ‘Anh yêu em,’ cho nên chúng ta
phải tiếp tục sống và sống cho tử tế,” tôi trả lời.
“…Thật ra, nguyên nhân duy nhất cho sự tan vỡ có thể chỉ là tình yêu hãy còn chưa đủ.”
Có những lúc khi anh vô ý bộc lộ ra những tình cảm dịu dàng, mà tôi thấy
cảm động – tôi nói là vô ý, bởi vì anh là bậc thầy của sự tự-kiểm-soát.
Một ngày mùa thu, khi chúng tôi ở cạnh hồ Vị Danh trong trường Bắc Đại,
anh hỏi tôi nếu có thể được thì em sẽ chọn sống thời nào. Tôi nói thời
thơ ấu. Anh nói anh chọn sống thời hiện tại, bởi vì nếu khác đi thì anh
chẳng có cơ hội được biết tôi. Một lúc khác, anh nói, “Anh vừa khám phá
ra một cách rất hay để ăn mì ăn liền.” Anh kéo tôi vào phòng anh, rồi
anh trải hai tờ báo lên sàn và nói, “Chúng mình đang đi picnic.”
Vào rất nhiều buổi chiều thứ Bảy, cả lũ chúng tôi đến chỗ anh để chơi nhạc
hay chỉ nói chuyện, và vô số lần chúng tôi cùng chia sẻ những ý nghĩ,
hay cùng đi xem biểu diễn, và anh luôn chăm sóc cho tôi. Và tôi là đứa
em gái chẳng bao giờ lớn, lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh, thuần khiết và
ngây thơ mãi mãi.
G và tôi chọn một ngày để xem biểu diễn tại Câu lạc bộ Gào Thét ở khu Ngã Năm, ngày 31 tháng Ba, lần thứ hai tôi xem biểu diễn tại đây. Sau đó,
Câu lạc bộ Gào Thét đổi tên thành Câu lạc bộ Cây Sồi, và trở thành một
chỗ rất chán để chơi. Nhưng hôm đó chúng tôi đã có một buổi tối tuyệt
diệu. Người đông đến nỗi gần như chẳng thể bước đi nổi, và tôi nhận ra
vô số các cậu chàng tôi biết, trong đó có cả vài cậu ở Hiệu sách Phương
Chu cùng một người bạn Nhật Bản tên là Adachi. Anh ta trỏ vào một anh
chàng trông rất giống mình. “Đây là anh trai của tôi, Adachi Takuo.”
Tôi nói G hãy ôm tôi khi cần, vì tôi muốn chúng tôi giống như hai người
yêu. Cậu nói cậu sẽ, nhưng cậu vẫn đứng đó và ra dáng và nghiêm chỉnh.
Dù vậy khi show diễn bắt đầu, mọi thứ trở nên sôi động hẳn. Tôi cũng xô
đẩy mọi người cho đến khi trên người tôi mồ hôi ra như tắm. Từ lâu lắm
rồi tôi chưa được hạnh phúc như thế, và mọi người đã lôi tôi lên trên
cùng, ấn tôi xuống dưới một cái loa để nghỉ kẻo tôi ngất ra mất. Sau một lúc, chúng tôi đi ra ngoài để uống nước, trong khi hai tai chúng tôi
vẫn không ngừng ù lên. Adachi đãi chúng tôi, bởi vì chỉ để vào đây xem,
chúng tôi đã tiêu hết sạch.
“Hay thật đấy.” Tôi ngồi trên mặt đất uống nước. Tôi kéo quần lên quá đầu
gối, và có một vệt thâm rất to trên một bắp chân tôi. Trong ánh đèn
đường, tôi rất vui khi nhận thấy rằng cặp chân của tôi cũng không thô
lắm. G liếc nhìn tôi.
“Cậu không sao chứ?” cậu hỏi.
Tôi chẳng hề sao.
Suốt