
anh thợ làm đầu lại
gợi ý màu đỏ. Anh nói anh đã nhuộm tóc đỏ cho một cậu mấy hôm trước, và
kết quả là tuyệt diệu. Tôi nói tôi sẽ thử xem sao và rút cục là rất
thích kiểu tóc mới.
***
Tôi lại phải ngủ đêm ở chỗ G lần nữa. Tôi buộc phải như vậy. Mỗi khi chúng
tôi đến một buổi trình diễn rock, khi kết thúc đều muộn đến nỗi chúng
tôi chẳng về đâu được. Một sáng vào lúc bốn giờ, chúng tôi mặc quần áo
và sẵn sàng chuồn. Không có động tĩnh gì bên phòng của Dương Hải Đào và
Từ Quyên. Thế rồi:
“G, vào đây.”
Chúng tôi nghe thấy một giọng kéo dài khủng khiếp của đàn bà. Đầu G chùng
xuống, chúng tôi nhìn nhau. Không nói một lời, cậu ta đi ra khỏi phòng.
Rồi im lặng, cậu ta đi vào, lần này cùng với bà mẹ. Tôi chỉ biết nhìn
hai người bọn họ.
Mái tóc đỏ của tôi làm bà ta sựng lại.
“Chuyện gì thế này, G?” bà ta hỏi, không nhìn vào tôi. Cậu ta cúi đầu xuống,
như là cậu ta đang bị nhưngợ tiền, và giữ nguyên lưỡi trong miệng. Chỉ
nhìn cậu ta thôi tôi đã điên đến nỗi không thở được.
“Bọn…bọn con luyện tập thử một chút,” G lúng búng.
“Im đi!” tôi gào lên với cậu ta. “Tôi sẽ giết chết các người. Tôi căm thù
các người!” Tôi nguyền rủa qua hàm răng nghiến chặt và nhìn chằm chằm
vào người đàn bà. Bà ta sững sờ, kiểu như bị điện giật.
“Cô căm thù chúng tôi vì cái gì?”
“Bà biết rõ lắm!” tôi gào lên. Vượt qua người bà ta, tôi chạy vụt ra khỏi phòng.
Những cơn gió buổi sáng sớm làm tôi ớn lạnh. “Chó chết!” tôi vừa đi trên phố
vừa chửi rủa. “Đồ chó chết!” G đuổi kịp tôi và bước đi bên cạnh tôi
không nói một lời. Ánh nắng ban mai rọi xuống mái đầu đỏ của tôi, vừa
như tiếp sức, vừa như an ủi.
Khi chúng tôi đến trạm xe buýt, cậu ta nói cậu ta sẽ đợi cho đến khi xe
tới. Tôi không muốn đi xe buýt, vì tôi đang điên quá. Cái cách G tránh
không dám đương đầu với bà mẹ và không bao giờ dám chất vấn thái độ của
bà ta đã làm tôi thất vọng.
G nói cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng chúng tôi lại xung đột như vậy.
“Có vô số điều cậu chưa bao giờ tưởng tượng thấy,” tôi trả lời.
Một hôm bạn tôi La Hy gọi điện thọai làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhớ rằng cậu
ta mệnh cung Thiên Bình. Cậu ta tóc hồng và có một kiểu nói chuyện kỳ
lạ. Luôn luôn mỉm cười. Tuyệt gầy.
Khi tôi nghe máy, tôi nhận ra giọng cậu ta ngay lập tức.
“Tôi biết ai rồi!”
“Ai?” tôi có thể nghe thấy cậu ta đang khoái chí.
“La Hy!”
“Thôi được, là tôi đây.” Cậu ta cười. Không phải là cái cười thoải mái, mà là cái cười trẻ con, lạ lẫm. Như bi lây. Tôi cũng cười.
Chuyện dây cà ra dây muống, chẳng mấy chốc chúng tôi đã nói chuyện những bạn
gái của cậu ta. “Bây giờ thì cậu có cô nào không?” tôi hỏi.
“Giờ thì không.”
“Tại sao? Cậu chia tay rồi à?”
“Cô ta đi, không thích tôi nữa, lại trở về nước.”
“Người nước ngoài à?”
“Trung Quốc. Di cư sang Australia.”
“Ôi, chán nhỉ,” tôi an ủi cậu ta. “Cậu sẽ tìm một người khác.”
“Tôi đang truy tìm một cô có tóc đỏ đây.” Cậu ta cười khúc khích.
Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu, một vài lần còn nói cả về tình dục. Tôi hỏi những thắc mắc, cậu ta trả lời tất tật.
“Bất cứ cô nào gọi cho tôi và hỏi những câu hỏi như thế rút cục đều sẽ lên giường với tôi.”
“Thật thế ư?”
“Các cô luôn gọi cho tôi và hỏi các câu hỏi như thế…và cuối cùng thì…tôi cho họ đáp án mà họ tìm kiếm.”
“Có thể tôi là ngoại lệ.”
Cậu ta bóng gió đưa đẩy trên điện thọai rằng chúng tôi hợp nhau tuyệt vời.
Cuối cùng tôi nhượng bộ và đồng ý gặp cậu ta, chỉ để nói chuyện, ở bên
ngoài Trung tâm Thương mại Thành Hương. Hôm đó trời nóng và oi bức; cậu
ta đã ở đó khi tôi tới, mái tóc ửng hồng của cậu ta giờ có màu vàng rất
nhạt.
“Chào.” Tôi vẫy.
“Cậu đấy à.”
“Ờ.”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Cứ đi thôi,” tôi nói.
Chúng tôi thu hút rất nhiều sự chú ý, mà không chỉ bởi tóc chúng tôi một đỏ
một vàng. Tôi đâm sầm vào một người quen và bà ấy kêu tên tôi lên. “Gia
Phù!” Nhưng bà ấy không thể tin nổi vào mắt mình khi nhận ra mái tóc đỏ
của tôi. “Gia Phù, bây giờ cháu lại như thế này đây!”
Tôi có thể hiểu sự ngạc nhiên của bà ấy. Đó là một người phụ nữ hàng xóm có con trai trạc tuổi tôi. Chúng tôi học tiểu học và phổ thông cơ sở cùng
nhau, và bà ấy luôn luôn bảo con trai phải noi gương tôi, bởi bà nghĩ
tôi là một cô gái chăm học và ngoan ngoãn. Bà ấy không thể tưởng tượng
nổi rằng tôi đã thành ra một kẻ “phản loạn,” a ha, rằng thần tượng của
bà đã bị sụp đổ.
La Hy và tôi lúc nói lúc im trong khi bước đi. Chúng tôi phải trèo qua một hàng rào sắt để vào trong công viên Ngọc Uyên Đàm. Rồi chúng tôi đi qua bãi cỏ đến hồ Bát Nhất và ngồi trên nền xi măng xung quanh.
“Tôi gầy, phải không?” cậu ta hỏi. “Tôi không thích thịt, nếu tôi thích thì
da tôi đã chẳng tuyệt thế này.” Cậu ta cười rúc rích khi chăm chú nhìn
cánh tay gầy gò của mình, rồi lại rúc rích thêm chút nữa khi quay sang
nhìn tôi. Tôi nhìn xuống cánh tay rất sạm nắng của mình và bật cười lúng túng.
“Cậu gầy thật. Cậu ăn gì?”
“Chưa đến chiều thì tôi còn chưa ra khỏi giường. Khi đã dậy thì tôi mua một
chai Băng Hồng trà và bốn cái bánh kem nhỏ. Tôi cũng có