
thể ăn chút gì
đó vào buổi tối. Tôi chẳng ăn nhiều.”
“Tôi thật sự thích tay đó, tay đó,” tôi nói vậy để chuyển chủ đề.
“Ồ, hắn chơi thuốc vào năm chín lăm hay chín sáu gì đó, và hắb điên điên
chập chập từ đó. Trước thì hắn thuộc đội béo, bây giờ thì thành đội gầy. Và hắn rất tồi. Mỗi lần về nhà hắn lại mang theo một cô nàng khác hẳn.”
“Vậy ư? Hắn chỉ tự vui vẻ mà,” tôi nói.
La Hy liếc nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.
Gió trên mặt hồ mạnh mạnh dần, lạnh dần nên chúng tôi rời công viên. Tôi
cầm tay cậu ta khi chúng tôi trèo qua hàng rào. “Cậu chẳng cần làm vậy,” cậu ta nói.
Từ đó chúng tôi đi đến Trung tâm Thương mại và chỉ loanh quanh ở một khu. Ở đó ấm, và có rất ít người, thành ra một chỗ lý tưởng để ngồi và nói
chuyện.
Cậu ta bắt đầu bằng cách nghịch cuốn sổ địa chỉ của tôi. Cậu ta viết:
Lagwago
NOFX
punX
SkaCore
Hardcore
Ska sucks
Maybe I hate you…like you, Sex
“Tôi muốn quan hệ với cậu,” cậu ta nói.
Tôi không ngờ cậu ta lại có thể thô đến vậy.
“Mình hãy bắt xe buýt về chỗ tôi. Cậu có thể qua đêm ở đó.”
“Mẹ cậu không để tâm à?”
“Khung. Tôi mang gái về nhà suốt.”
“Nghe hay đấy. Nhưng…tôi không thể.” Tôi nhận thấy tim tôi đập thình thịch, nhưng tất cả những gì tôi nói là, “tôi không thể.”
Tôi quàng tay quanh vai cậu ta. “Chớ để tâm điều đó,” tôi nói để an ủi cậu ta. “Có thể là hôm khác.”
“Tại sao lại không phải là đêm nay?” cậu ta cúi đầu xuống vẻ giận dỗi.
“Tôi không thể,” tôi nhắc lại, và nuốt nước bọt.
“Tại sao?”
“Bởi vì, bởi vì…tôi yêu G. Tôi không muốn cùng với một ai khác.” Cũng phải
cố mới nói được như vậy. “Cậu và tôi có thể chẳng hợp nhau đâu.”
“Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy tôi hay hơn cậu ta nhiều.”
Tôi thật sự mặc xác chuyện thế này hơn hay là thế khác, trừ một điều là khi tôi nghĩ rằng việc này sẽ tác động thế nào đến G thì tôi chẳng còn gì
để phải nói nữa. tôi đột ngột nhận ra rằng tôi không thể nhớ lại được
tôi đã từng yêu những ai, khuôn mặt họ chỉ là một sự nhạt nhòa.
“Thật sự, tôi nghĩ rằng mối quan hệ tình dục lý tưởng sẽ phải giống như một
vài câu lạc bộ ở Mỹ, như Câu lạc bộ Sa Thạch vậy, ở đó, mọi người ai
cũng đều có một tinh thần giống như những người khác, tất cả mọi người
đều tự do, và bọn họ tất thảy đều thành thực ở mức độ cơ bản, bao gồm
thoải mái trần truồng và quan hệ cởi mở, miễn là anh đừng có công kích
và áp đặt ý muốn của mình lên người khác. Không phải kiềm chế, không
phải che đậy.” Tôi nói một cách dễ dàng và tự tin, như một cô gái đã
từng ở đó vậy. Sự thật thì, tôi chẳng hề tự tin vào những gì mình nói.
“Tôi phải nói rằng chẳng có nhiều cô gái như cậu. Ở Trung Quốc lại càng ít.”
Cậu ta nói cái gì vậy? Tôi thực sự không nghe, tôi đang tự hỏi bản thân tại sao tôi lại không thể làm vậy? Tôi thích cậu ta, và cậu ta thích tôi,
vậy tại sao chúng tôi lại không thể? Tất cả điều đó thật mâu thuẫn. Một
đằng, tôi là một người chủ trương giải phóng tình dục và đối lập với
những kẻ cố gắng duy trì độc quyền tình dục, nhưng đằng khác, tôi lại
đạo đức giả trong mối quan hệ với G và La Hy. Cứ theo lô gích của tôi,
tôi đã phải đi cùng La Hy, nhảy lên giường, và cùng nhau lăn lộn đã đời – đó mới là cách đúng nhất, cái cách chính xác để hưởng thụ cuộc sống,
bởi lẽ tôi chẳng hề cảm thấy tình dục lang chạ có thể ảnh hưởng đến cảm
xúc của tôi.
“Ai nói chúng ta không có cảm tình với nhau? Một cô gái thích tôi, ôm tôi,
an ủi tôi…” Cậu ta quàng tay ôm lấy vai tôi nhưng cả hai chúng tôi đều
ngoan cố ở yên trong tư thế đó.
Sĩ diện là điều rất quan trọng với cậu ta, và tôi có thể thấy rằng việc tôi cự tuyệt đã làm tổn thương lòng tự kiêu của cậu ta.
Tôi gọi cho G và cho cậu biết chuyện đã xảy ra, cậu bảo sẽ đến gặp tôi.
Chúng tôi ngồi trên ghế băng gần ga tàu điện ngầm Lăng Công Chúa. Trời
như sắp mưa, không khí trở lên mát mẻ và G bảo mình đang bị cảm lạnh.
Tôi bảo tôi không về nhà với La Hy là vì tôi với cậu ta đã có ràng buộc. Sự thực thì tôi bắt đầu thấy tiếc vì cam kết với G. Tôi không muốn bị
ràng buộc. G không hiểu cái lô gích của tôi, cho rằng tôi không biết đến tình yêu thực sự. Nhưng với tôi, tự do là điều quan trọng, chẳng thế
nào khước từ và bỏ qua. Con người sinh ra đã tự do. Tôi không biết đã ai đã đặt cái tư tưởng đó vào đầu tôi, nhưng nó hợp với tôi dù chẳng biết
diễn đạt thành lời. Tôi chỉ có thể diễn tả thế nào là một sự kìm nén.
“Hồi còn nhỏ, ấn tượng của tôi về bầu trời trắng nhợt là những gì tôi còn
nhớ được. Tôi muốn nói lúc tôi gần bốn tuổi, bấy giờ còn rất nhỏ, còn
chưa đến trường. Buổi chiều, bố mẹ đi ngủ một giấc và mặc cho tôi chơi
một mình ở phòng bên. Tôi ghét những buổi chiều như thế, ngột ngạt như
trong địa ngục, xung quanh là tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gù của chim câu,
căn phòng ẩm ướt tối tăm gợi cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng, và đơn điệu. Vào lúc đó tôi còn chưa biết gì về cái chết, tất cả những gì tôi cảm
thấy là sự ngột ngạt.”
Mọi người cùng lao về một hướng, giống như thủy triều, họ chạy cho kịp
chuyến tàu điện cuối cùng. G, bằng cái giọng để lộ vẻ xúc động, bảo