Pair of Vintage Old School Fru
Búp Bê Bắc Kinh

Búp Bê Bắc Kinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322211

Bình chọn: 10.00/10/221 lượt.

ĩ có lẽ em không đến.” Tôi

cười. “Anh sẽ khóc nếu em lừa dối anh…” Cậu đang đùa, dĩ nhiên rồi,

nhưng có những giọt nước mắt thật trong mắt cậu.

“Mình xin lỗi,” tôi nói, “Lẽ ra mình không nên đến muộn.”

Như thường lệ, chúng tôi tới cửa hàng đĩa nhạc và video, rồi tới cửa hiệu

Converse để xem những đôi giày, máy nghe CD và kính râm mới nhất của họ. Khi trông thấy bộ đồ tắm, G quay sang tôi bảo, “Mình đang có một cảm

giác hư đốn.” Tôi cười to.

Tôi nhặt một quyển sổ nhỏ màu xanh, và G ra trả tiền trong khi tôi xuống

tầng dạo quanh quầy mỹ phẩm. Có vô số thứ mà tôi muốn mua, một vài lọ

dầu bóng móng mới nhất của ZA, bột thơm, chì kẻ mắt trắng hiệu Red

Earth, chải mi màu, phấn nền loãng của L’Oreal, vốn rẻ và ẩm hơn những

hãng khác nên không cần phải làm ẩm mặt trước khi đánh vào. Rồi còn son

môi của Revlon ColorStay, bởi từ lâu tôi chỉ dùng son rất nhạt. Tôi cũng có thể chẳng dùng tí son môi nào trong trường hợp đó và tiết kiệm được

tiền.

Tôi nghe bài “Say Forever” của Go Go & Me Me trên đường về. Tôi đã nghe bài hát của cái ban nhạc anh chị em với những cái tên kỳ dị vào năm

trước, rồi xem video bài đó trên Kênh 5; lá đỏ, những khuôn mặt nhợt

nhạt, những cái nhìn bất lực trong mắt họ, đường phố với đèn đường, một

cái piano, những cái váy dài và một con ngựa gỗ lắc lư trong đêm – tất

cả có vẻ rất tang thương. Từ khi có được album đó tôi cứ nghe suốt.

***

Mười bảy tuổi. Tôi khổ sở bất lực vì không thể viết ra những câu văn đẹp đẽ, vì không thấu hiểu được nỗi sầu tinh tế, và không níu kéo được thời

gian cứ vùn vụt trôi qua.

Tôi bảo G mình có một cái lỗ trong tim.

Cậu cười và hỏi có thể nút nó lại không?

Tôi không đáp lời cậu. Tôi không biết.

Sau cùng, tôi muốn nói không ai có thể nút được cái lỗ trong tim tôi, nó đã mất, nó đơn côi.

Những năm mười bảy của tôi đã trôi qua như vậy. Ngày lại ngày tôi bò trên bàn viết tiểu thuyết, hiểu rằng tôi phải hy sinh ngày hôm nay cho ngày mai. Tôi muốn thay đổi số phận mình. Cha mẹ tôi chẳng hề quan tâm tới tương

lai hay lý tưởng của tôi. Họ chỉ muốn biết tôi có trở lại trường, hay

nếu không được, thì kiếm được việc làm tử tế. Họ không cho tôi tiền,

không cho gọi điện thoại, tôi không có quần áo đẹp, không điện thoại di

động, tôi phải hoàn toàn tự lập. Đôi khi tôi ngẩng lên từ đống sách và

nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mảnh trời xanh bên kia những tòa nhà cao tầng và thầm nghĩ đây là thời điểm lý tưởng để dạo chơi ở Tây Đơn, ngắm làn

sương nhẹ bay trong không khí, trẻ con bán hoa, và những ánh đèn đường

rọi một quầng sáng vàng mê hoặc lên các đôi yêu nhau.

Nhưng tôi đã trở thành một doanh nhân, và đầu tư vào chính tôi. Tôi muốn có ô tô, một ngôi nhà kiểu phương Tây. Bạc Hà đã đúng khi bảo, “Em chỉ tự

lừa dối khi nghĩ rằng mình không phải lớn lên.”

Đó là ngày 15 tháng Mười một năm 2000 và Bạc Hà đang ở bên ngoài Siêu thị

Bách Thịnh, anh gọi cho tôi hỏi xem tôi thích loại sô-cô-la nào.

“Anh sẽ vào hỏi người bán kẹo xem loại nào đắt nhất và bảo rằng, ‘Tôi lấy cái này.’”

Bạc Hà lớn lên vào những năm 80 và đôi khi điều đó bộc lộ ra.

Thực tế anh có một quá khứ khác thường. Anh mới mười lăm khi bỏ học, cái

tuổi tương đương với lớp dưới ở bậc trung học, giống như tôi. Anh vác

thang trong nhà máy và thường mất hàng vài giờ đạp xe để mua được băng

nhạc rock. Anh viết mục điểm tin âm nhạc cho tờ Báo của Bạn trong một

năm. Một thời gian dài sau đó, trong một số báo năm 1998 của tờ Đời sống âm nhạc, tôi có xem “Hồ sơ Người hâm mộ” của anh, trong đó anh tả mình

như một fan của Oasis và Blur. Anh bảo anh mười bảy và dùng tên thật.

Lúc đó tôi đang mê ban nhạc Trung Quốc Bàn Cổ như điếu đổ, cho nên ném

tờ báo đi. Sau đó anh làm những công việc lặt vặt liên quan đến nhạc cho Đài Truyền hình Bắc Kinh và một vài chỗ khác. Năm mười tám tuổi anh

chơi trong một ban; họ sống cùng nhau, túng tiền nên đành cầm cự với hai bữa cơm rang mỗi ngày. Cuối cùng anh rời ban nhạc, thấy rằng làm tay

trống không có tương lai vì “xã hội không cần những kẻ hippi nữa.” Anh

đi làm biên tập cho một trang web về âm nhạc cho đến khi nó phá sản như

vô số thứ khác khi cái bong bóng xà phòng kinh tế vỡ tung. Anh bảo thời

gian làm thêm cho Gen X là thời kỳ ảm đạm, kém cỏi nhất của anh. Nhưng

tới lúc đó thì anh đã thành anh chàng trẻ nhất trong “Bốn Anh hào Âm

nhạc Thủ đô”, một người điểm nhạc có “quyền lực”, cũng không phải không

có danh vọng.

Anh có vẻ là một tay cơ hội tháo vát, dạng “xã hội cần có gì là ta có nấy”

điển hình. Nhưng như thế không có nghĩa bảo anh không có tài. Cha mẹ

anh, những người chẳng có nền tảng gì về âm nhạc, không giúp gì được anh và cũng sẽ không giúp nếu họ có thể. Tôi thèm muốn và ngưỡng mộ cái khả năng của anh trong việc chịu đựng gian khổ, sống cuộc đời tằn tiện,

cũng như trong việc đánh giá người khác thông qua ngôn từ và biểu hiện

của người ta. Tôi đoán bạn sẽ bảo sự nhạy cảm của anh không phải là cảm

xúc, mà xuất phát từ năng lực quan sát xã hội, một dạng lịch lãm trải

đời.

***

Ngày tiếp theo, Bạc Hà gửi kẹo đến t