Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Búp Bê Bắc Kinh

Búp Bê Bắc Kinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322220

Bình chọn: 8.5.00/10/222 lượt.

ương lai không

còn đường quay bước.” Làm thế nào ông ấy lại viết ra một điều đau lòng

đến thế?... không có đường thì tôi sẽ tạo ra đường.

Tôi tự hỏi không biết mình có thể viết văn để sống?

Khi tôi gọi cho Trương Đông Húc để hỏi về chuyện viết lách, anh ta bảo tôi

rằng mới chỉ viết lách lằng nhằng từ trong năm nay, đầu tiên là những

hình vẽ punk mà giờ đây anh thấy rằng khá ngốc nghếch. “Hoan hô Punk:

anh thậm chí còn phun dòng đó lên cái tủ cốc trong lớp!”

“Thật ư?” Tôi biết ở trường tôi mà làm thế thì sẽ bị đuổi ngay. Dù mỉm cười

nhưng tay tôi tê cóng, và tôi tự hỏi tại sao lại gọi cho anh ta vào một

ngày lạnh giá như thế? Chẳng có sự gần gũi hay hiểu nhau nào ta có thể

có được qua điện thọai – cố mà hình dung ra cuộc sống của ai đó sau một

tấm màn luôn là thứ làm bạn thấy bất lực và cô đơn. Trời lạnh khổ sở,

gió dữ dội thổi tới từ chân trời, khiến những cành cây giòn kêu răng

rắc. Đột nhiên tôi thấy rối bời tâm trí, khi tự hỏi không biết ở ngoài

kia có gì có thể an ủi được mình?

Đêm dần xuống, đêm mang đến sợ hãi và bóng tối, nhưng đôi khi cũng mang đến cả những dấu vết bình yên.

Tôi cẩn thận bôi một chút dưỡng môi trong bóng tối, rồi từ hình dung mình

đánh giá mình qua con mắt một người đàn ông, một trò mà tôi thấy say mê

dù biết như thế mình là kẻ yêu mình quá đáng. Từ hồi còn nhỏ tôi đã

thích trang điểm bằng son phấn của mẹ và ngắm nhìn mình trong gương. Tôi thích bôi những thứ kỳ diệu đó lên khuôn mặt, ngắm nó từ từ biến đổi

thành một cái gì độc đáo. Tôi thích những sắc thái sáng sủa đó, say mê

những đồ của nước Mỹ thập kỷ bảy mươi, một cầu vồng huyền ảo, những vệt

sáng mượt mà, lấp lánh màu, xa xăm, kỳ dị: kẻ mắt xanh lục, chải mi,

phấn hồng với vàng, dầu bóng móng lấp lánh. Tôi yêu và ngưỡng mộ chúng.

***

Trong ngày tôi còn gọi điện cho một người tên là T đang cộng tác với tạp chí

Gen X, người này trước đây là nhạc sĩ và nay viết phê bình âm nhạc.

Chẳng vì cái gì, chỉ là thấy muốn nói chuyện với anh ta.

Không ngờ anh ta có giọng nói rất dễ nghe, trong trẻo và nhẹ nhàng. Chúng tôi nói chuyện về nhạc một hồi, anh hỏi tôi thích ban nhạc nào, tôi làm gì, những thứ đại loại như vậy. Anh khen bài viết của tôi, rằng anh đã đọc

truyện ngắn “X X X” của tôi trong số ra mắt tạp chí. “Tôi thích truyện

đó, không tồi, không tồi chút nào.”

“Ồ, đó là của một cô khác, bài của tôi nằm bên phải truyện đó,” tôi lịch sự cải chính.

“Thế ư? Tôi thực xin lỗi…”

“Không sao.”

Chúng tôi lại nói chuyện năm phút nữa, rồi anh bảo, “Sao em không cho tôi số

điện thọai nhỉ, lát sau tôi sẽ gọi điện, được không?”

T gọi lại khoảng tám giờ tối hôm đó.

Chúng tôi lại nói chuyện một lúc, và anh ta nói ra trò. Tôi cứ nhìn đồng hồ

khi nó chỉ từ tám tới mười giờ. Mỗi lần anh ngừng nói, tôi lại liếc đồng hồ và thấy rằng ít nhất 15 phút nữa lại trôi qua. Tôi cảm thấy anh ta

có ấn tượng về tôi.

“Rồi em có nhớ đến tôi không? Ngày mai ấy?” anh ta hơi lắp bắp, bóng gió về sự chờ đợi đơn côi.

“Em nghĩ là có,” tôi đáp. “Chúng mình hãy giữ liên lạc.”

Tôi nhìn đồng hồ khi ra khỏi giường vào một buổi sáng: Đã một phút quá mười một giờ. Những ngày vừa qua tôi ngủ mụpp lạ lùng, và cơn đau trong bụng khiến tôi gập cả người. “Bạn” tôi đã chậm mất mười ngày và tôi thấy sợ. Tôi có gặp rắc rối không? Cau có, tôi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà

đã sờn và đi vào toilet, nơi mà như có phép màu, tôi trông thấy vài cái

đốm đỏ trên quần lót.

Tôi cần nói chuyện với ai đó, bất kể là ai. Tôi quay số của Mã Lệ, nhưng có trả lời. T thỉnh thoảng lại gọi, nhưng chúng tôi không nói quá năm

phút, chỉ là để biết tin nhau. “Anh sống với mẹ, cha anh chết lâu rồi.

Điều đó khiến anh trở nên mạnh mẽ. Anh bỏ học lúc mười lăm tuổi và vào

nhà máy làm việc, ở đó anh phải vác thang, thay bóng điện, nối đường

dây, mặc quần áo bảo hộ, sửa biến thế và thay cầu chì. Trong ngày anh

còn đọc Kafka và Những bông hoa u sầu đang nở.”

“Em nói đúng, anh không biết em, và em không biết anh. Anh chấp nhận thực

tế là chúng mình không tương xứng. Nhưng anh chẳng quan tâm, anh vẫn

muốn xem mọi sự sẽ ra sao.”

Anh bảo từ giờ anh gọi tôi là “Tình yêu” (Love), vì đó là cái từ nói lên

tình cảm của anh đối với tôi, và đó cũng là tên của Courtney Love, một

người mà tôi thích. Tôi bảo tôi sẽ gọi anh là “Bạc Hà”, như trong kẹo

bạc hà.

Tôi hy vọng Bạc Hà sẽ gọi cho tôi hàng ngày. Điều đó làm tôi thấy vui, cho

tôi cảm giác yên ổn, dù nó có ít ỏi thế nào chăng nữa. Hãy bỏ mặc con

người vào trong một môi trường mà họ không thích, họ không thể nào tránh khỏi tuyệt vọng; họ khát khao một cơ hội để giãi bày tình cảm của mình. Đó là điều tôi có thể hiểu.

***

Chiều hôm đó tôi cùng với G tới Tây Đơn. Tôi cầm tay cậu. Tôi biết chúng tôi

là một đôi rất đẹp, dù chẳng có tiền nhưng chúng tôi cảm thấy thanh thản về nhau và phấn chấn. Ngay cả người trên phố cũng nhìn chúng tôi thân

thiện.

Chúng tôi gọi cho guitarist Tiểu Hải, hỏi xem chiều đó anh có rỗi không vì

chúng tôi định tới Tân Nhai Khẩu mua cái loa bass. Anh bảo đang chuẩn b