
chưa chuẩn bị tâm lý đi bắt gian tại
trận..
Liêu Tu và Tân Hạ Noãn học cùng đại học, chuyên ngành kinh tế, thị trường
tài chính của đại học X, sau đó tham gia vào câu lạc bộ võ thuật mà
quen biết nhau, sau đó vì một lần luyện tập, Tân Hạ Noãn lỡ chân đá Liêu Tu bị thương, phải vào bệnh viện, Từ đó cảm tình ngày một chút phát
triển, chẳng qua sau một thời gian chăm sóc cho người bị hại, thời gian
kéo dài, mới bắt đầu nảy sinh tình cảm, gắn kết cả hai người ở cùng một
chỗ.
Liêu Tu gia cảnh cũng tốt, tốt nghiệp đại học xong, hắn được gia đình đưa ra nước ngoài học để lấy MBA, mà Tân Hạ Noãn còn ở lại phấn đấu làm cho
xong tiểu luận của mình. Xa mặt mà cách lòng, làm cho người ta buồn bã
đến mất ăn mất ngủ thì cô điều không có , hai người bình thường trò
chuyện qua điện thoại là chính, ai nhìn vào cũng thấy đau lòng thay, tuy rằng thời gian qua nhanh sẽ mau gặp lại .
Tân Hạ Noãn lòng nghĩ ngợi không nguôi, một loạt hồi tưởng quá khứ.
Vào một ngày cuối tuần, bốn năm trước, Liêu Tu trở về nước, mẹ cô tặng cô
một chiếc xe thể thao hiện đại, bóng loáng khoảng mười bốn vạn. Cô vốn
định dùng xe này để đưa Liêu Tu đi chơi, rửa xe luôn thể, nghĩ thế cô
gọi điện cho hắn ta, liền một mạch khiến cô thất vọng, hắn rất mệt mỏi,
mới vừa về tới nhà, sau vài ngày nữa hẳn lại gặp nhau đi.
Cô đợi hai ngày, đợi đến khi hắn gọi cũng không thấy hắn gọi điện đến hỏi
thăm . Cho đến một ngày, cô vừa mới tan sở xong, liền lái xe về nhà,
trong khi chờ đèn chuyển màu thì thoáng thấy một nam một nữ nắm tay nhau đứng trong tiệm kim hoàn, hình như là lựa chọn trang sức, còn nữa người đàn ông vẻ mặt đầy thâm tình chân thành, đột nhiên cúi xuống nhẹ nhàng
hôn lên môi cô gái.
Người đàn ông ấy, Tân Hạ Noãn nhận thức được, trừ bỏ cái tên vẫn luôn miệng
than mệt là Liêu Tu còn có ai khác? Sự thật hắn cùng với phụ nữ mỗi
ngày đi dạo, mua sắm đến hết khí lực đây mà. Tân Hạ Noãn trấn định cảm
xúc, lấy lại bình tĩnh, đợi cho đến khi đèn xanh, tiếp tục nhấn ga lái
xe về nhà.
Chính là có một sự cố nhỏ ngoài ý muốn, tại bãi đổ xe nhỏ, gần như kín chỗ
đậu, cô đang loay hoay chuyển xe vào khoảng trống cuối cùng, vì mới vừa
tập lái nên trình độ quay xe của cô chưa khả quan lắm, khoảng cách lại
nhỏ khó có thể vào. Cô lại là cái dạng người không kiên nhẫn, đạp chân
ga quá mạnh khiến chiếc xe tông thật mạnh vào tường, toàn bộ phía trước
đèn xe đều bị đập vỡ. Cô đành gọi điện cho trung tâm bảo hành đến sữa
chửa. Cô cố tình chọn thời điểm về nhà cũng đã là nửa đêm, chiếc giày
cao gót bị cô quăng đi, còn có cặp kính bị vứt bỏ.
Sau khi về nhà, Tân Hạ Noãn chuẩn bị tinh thần, gọi điện nói lời chia tay
với Liêu Tu . Qua thật lâu sau, khi Tân Hạ Noãn vừa có cảm giác buồn
ngủ, Liêu Tu gọi điện tới, hỏi rõ cô vì nguyên nhân gì mà chia tay hắn.
Tân Hạ Noãn không nhanh không chậm, không bộc lộ nhiều lắm cảm xúc, đem sự tình hôm nay từ đầu đến cuối nói một lần cho xong. Liêu Tu trầm
mặc thật lâu, miệng nở nụ cười ha hả lên tiếng “Hạ Noãn, em khó chấp
nhận đến như vậy sao?”
”Hoàn hảo.”
”Anh căn bản không thương tôi.” Liêu Tu ngược lại kích động đứng dậy “Chúng
ta ở cùng một chỗ cũng lâu, thời gian hiểu biết cũng nhiều, em cũng
không khiến cho anh phát sinh dục hỏa ; anh ra nước ngoài, em chưa bao
giờ chủ động qua thăm , hay gọi điện hỏi thăm anh tiếng nào. Anh thường gọi điện về cho em, em lại thúc giục anh phải nói nhanh lên rồi cúp
máy.”
Tân Hạ Noãn lấy tay mình gãi gãi mái tóc rối, bộ dáng thật bĩnh tĩnh biện
giải “Tôi nói rồi chuyện hai chúng ta đã kết thúc, tôi mặc kệ. Phí điện
thoại quốc tế đường dài rất là mắc, mà căn bản anh một ngày mấy lần gọi điện đều muốn nói trong nhiều giờ” .
“Nếu là Lục Tử Ngân, đáp án là khác nhau rất lớn đi?” Liêu Tu ở điện thoại kia bắt đầu hừ lạnh.
Tân Hạ Noãn sửng sốt, có chút kinh ngạc, không biết trả lời như thế nào. Có lẽ chỉ cần là chuyện về Lục Tử Ngân, cô đầu óc luôn trống rỗng, cái gì
cũng không muốn nghĩ đến. Ánh mắt của cô có một chút si ngốc, không hề
cảm giác chính mình đang nhìn chăm chú một chỗ.
“Như thế nào? Bị anh nói trúng rồi đúng không? Hạ Noãn, em đừng lừa mình dối người, anh cũng không lừa mình dối người , không phải anh không cần em, không yêu em mà là anh cũng muốn tìm một phụ nữ chân thành yêu mình .”
“Vậy anh vì cái gì không sớm chia tay tôi? Cố tình chờ tôi phát hiện , sau
đó thương tâm vạch trần anh, để rồi cuối cùng vẫn không thoát khỏi hai
chữ chia tay kia?” Tân Hạ Noãn chợt mỉm cười, lạnh lùng đứng lên. Đàn
ông thường kiếm những lý do chính đáng để dễ dàng trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
Bên kia đầu dây không có người trả lời. Tân Hạ Noãn cũng lười chờ hắn hồi
âm, cúp điện thoại, cười lớn ha ha, lên giường thẳng một đường đi gặp
Chu Công.
Hôm nay là ngày nghỉ, Tân Hạ Noãn năn nỉ Mạn Ny cùng cô lái xe đi dạo. Mạn
Ny đôi mắt có chút thất thần . Tân Hạ Noãn, không khỏi sốt ruột lên
tiếng hỏi, “Làm sao vậy? Thất tình kì thật là chuyện bình thường đi, còn có lại đây mà nhìn xem? Đâm xe đụng đến vỡ đèn, kính mắt lại bị vứt bỏ
ư?”
Tân Hạ Noãn