
gọi
điện thoại nói với Mạnh Tưởng, đã nhận được tiền. Cuối cùng Mạnh Tưởng
nói muốn cảm ơn cô, mời cô và Chu Minh đi ăn cơm, cũng là để chúc mừng
họ.
Chung Tình ngừng một chút, nói gần đây hơi bận, chờ rảnh rồi tính.
Mạnh Tưởng trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Tiểu Tình, chẳng lẽ chúng ta bây
giờ ngay cả là bạn cũng không được sao?"
Chung Tình kiên quyết: "Thật sự là em hơi bận, tối này phải đi gặp
bạn của Chu Minh." Chu Minh hẹn đồng nghiệp liên hoan, cũng coi như cảm
tạ mọi người đến thăm anh, thuận tiện chính thức giới thiệu cô.
Mạnh Tưởng đành phải ảm đạm trả lời, "Vậy để lần sau đi." Nói xong, ngắt điện thoại.
Vài ngày sau đó, Mạnh Tưởng không gọi điện thoại tới nữa. Chung Tình
nghĩ, vậy cũng tốt, cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Chờ một thời gian nữa, mọi người sẽ quen dần.
Mấy ngày nay Chung Tình thật sự nhiều việc, tháng này phải xin nghỉ
phép liên tục. May mà lãnh đạo cũng không làm khó cô, chỉ là công việc
chất đầy như núi, suốt mấy ngày cô đều ở lại công ty tăng ca, đuổi kịp
hạng mục. Mấy lần Chu Minh hẹn gặp, cô đều nói phải tăng ca, Chu Minh dị nghị, nói phụ nữ vất vả như vậy làm gì? Sau khi kết hôn, cô không cần
đi làm, ở nhà hoàn thành chức vụ làm vợ là được. Chung Tình cười nói, ở
nhà sẽ rất buồn. Chu Minh không chấp nhận, sau khi sinh con sẽ rất bận
rộn. Cô cũng không còn trẻ nữa, kết hôn xong, anh muốn lập tức có con.
Chung Tình không ngờ Chu Minh đã chuẩn bị kế hoạch như vậy, thật ra cô
cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ. Nhưng nghĩ đến Chung Duệ, họ kết hôn một năm đã có con. Có lẽ mọi gia đình bình thường đều như
vậy, hơn nữa ông bà Chu có lẽ cũng muốn ôm cháu nội rồi.
Lại một buổi tối tăng ca, khi Chung Tình tắt máy tính, day day thái
dương đau nhức, dọn ghế, nhìn qua văn phòng một lần nữa, xác nhận nguồn
điện đã ngắt hết mới đóng cửa. Cô cầm túi xách, đến cạnh cửa, tắt điện,
rồi khóa trái cửa ở phía ngoài ban công, còn kéo nhẹ để đảm bảo cửa đã
được khóa chặt. Đêm nay, Chu Minh phải đi gặp khách hàng, dặn cô lái xe
về cẩn thận, bên ngoài trời mưa.
Chung Tình chậm rãi ra ngoài, nhìn không gian toàn một màu đen, chỉ
có ánh đèn le lói. Cô dò dẫm đi đến cửa lớn, sau đó cho thẻ vào ổ khóa.
Cô đi về phía thang máy, nhấn nút xuống, nhìn thang máy chậm rãi đi lên.
Cô ôm túi xách vào ngực, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, đang ngẩn người, di động đột nhiên vang lên.
Chung Tình lấy điện thoại ra, trừng mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình, trái tim lại đập loạn xạ.
Điện thoại thông, giọng Mạnh Tưởng truyền đến, "Tiểu Tình, có ở nhà không?"
"Em còn ở công ty." Đang nói, thang máy đến, Mạnh Tưởng nghe thấy tiếng Chung Tình đi vào thang máy.
"Sao lại muộn như vậy?" Anh có chút trách cứ.
"Vì xin nghỉ mấy ngày nên phải làm bù. Có việc gì à?" Giọng Chung Tình thản nhiên, trầm thấp.
"Tuần này có đến Chu gia không? Lâu rồi không đến." Mạnh Tưởng áp chế lo lắng trong lòng, nói ra mục đích. Đột nhiên nghe thấy tiếng vang,
Mạnh Tưởng kỳ quái hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì, di động báo hết pin. Thứ bảy này nếu rảnh, em sẽ đi."
Chung Tình nhìn lượng pin đã gần hết, tối qua quên không nạp.
Ở đầu bên kia, Mạnh Tưởng trầm mặc trong chốc lát rồi tiếp tục hỏi: "Em ăn cơm chưa?" Sự quan tâm đơn giản lại lộ ra ấm áp.
"Có ăn một chút." Chung Tình dựa vào thang máy, nhìn biển báo chậm rãi thay đổi.
Từ giọng nói suy yếu của cô, Mạnh Tưởng nhận thấy sự mỏi mệt, "Tiểu Tình, đừng vất vả quá, thân thể sẽ không chịu nổi."
Chung Tình hơi nhắm mắt lại, trái tim nhảy lên, "Em biết." Anh vẫn
luôn dùng sự chăm sóc đơn giản ấy, lặng lẽ quan tâm cô, cô biết, nhưng
không có cách nào đáp lại.
Bên tai Chung Tình không ngừng vang lên tiếng nói của Mạnh Tưởng.
Đột nhiên một tiếng nổ "Ầm" vang lên, khiến thân thể cô chấn động.
Thang máy đột nhiên tối đen, Chung Tình cầm di động, choáng váng.
Bên tai truyền đến tiếng nói lo lắng của Mạnh Tưởng, "Tiểu Tình, sao vậy? Tiếng gì vậy?"
Chung Tình nhìn ánh sáng duy nhất trong thang máy phát ra từ màn hình di động, cô cố gắng ngăn chặn sự sợ hãi, muốn làm cho giọng nói của
mình bình thường một chút, nhưng khi phát ra lại yếu ớt như tiếng muỗi
kêu, "Thang máy.... Ngừng...."
Mạnh Tưởng căng thẳng, vội bảo cô gọi cứu hộ, Chung Tình dùng điện
thoại soi để tìm kiếm số điện thoại cứu hộ trên tường thang máy, tiếng
bàn phím điện thoại liên tục vang lên, khiến cô cảm thấy sợ hãi, giọng
Mạnh Tưởng cũng không ngừng truyền đến, "Tìm thấy chưa?"
Chung Tình không tìm được số điện thoại cứu hộ, chỉ nhìn thấy nút
"Khẩn cấp" trên tường, cô ấn vào, nhưng không có phản ứng. Cô lại tiếp
tục ấn, vẫn không có gì xảy ra, Chung Tình sợ hãi nói, "Không có phản
ứng." Đèn di động vụt tắt, Chung Tình sợ hãi kêu lên, "Mạnh Tưởng."
"Tình Tình...." Tiếng kêu to của Mạnh Tưởng biến mất trong bóng tối, di động tắt nguồn.
Chung Tình rơi vào trong bóng đêm, giống như bị ai che mất ánh sáng,
bối rối sờ lên tường thang máy, ấn nút khẩn cấp, nhưng không hề có phản
ứng. Cô hoảng sợ đập lên cửa thang máy, "Có ai không? Cứu mạng, cứu
mạng...." Cô k