
hông muốn bị nhốt ở đây, không muốn bị nhốt một mình trong bóng tối, làm ơn có ai đến đi! Mau lên! Cô khàn giọng gào lên, nhưng
không gian vẫn tối om, không có lời đáp lại.
Chung Tình đập mạnh vào cửa thang máy, nhưng càng đập, lại càng cảm
thấy sợ hãi, như có ma quỷ từ bốn phương tám hướng lao ra, lòng bàn tay
co rút đau đớn, mồ hôi lạnh băng không ngừng chảy ra. Chung Tình run run sờ soạng di động, muốn khởi động lại máy. Ấn phím khởi động ba giây, di động sáng lên, Chung Tình vui mừng, cầu nguyện nó có thể bật lên được,
nhưng tiếng chuông khởi động đầu tiên vừa vang lên, di động lại đen
ngòm.
Chung Tình tiếp tục nhấn điện thoại, nhưng dù ấn như thế nào, nó cũng không sáng lên nữa. Cô yếu ớt trượt trên tường thang máy ngồi xuống
sàn, cắn chặt tay, liều mạng muốn xua đi sự sợ hãi trong lòng, nhưng
thân thể lại càng run rẩy lạnh lẽo.
Chung Tình nắm chặt điện thoại trong tay, lùi vào góc tường, nhắm hai mắt, không dám nhìn màn đêm trước mặt. Miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc
nhở, không sao, sẽ có điện nhanh thôi, không sao, nhưng chút dũng khí
cuối cùng cũng bị bóng đen cướp mất, cho dù cô ngụy trang thế nào, cô
vẫn sợ bóng tối, chỉ cần ở một mình trong bóng tối, lỗ chân lông sẽ dựng thẳng lên như có cơn gió lạnh thổi qua, sự sợ hãi ẩn sâu trong lòng lại tự động thức tỉnh.
Chung Tình run run co người lại, liên tục thì thầm với chính mình,
nhưng trong khối kim loại lạnh băng chỉ có tiếng cô vang lên. Trong đầu
hiện lên một giấc mơ, người trong mơ không ngừng cười nhạo sự hèn mọn
của cô. Cô nhìn thấy Chu Đồng cười quái dị ngoắc ngoắc cô, còn có gương
mặt trắng bệch của Jessica, và chiếc đầu đầy máu của Chu Minh lao thẳng
về phía cô. Cô kinh hoàng hét chói tai, nhưng chỉ phát ra giọng khàn
khàn, trước mặt vẫn toàn là huyết nhục. Thân thể lại run rẩy, những
chiếc răng nanh dường như phát ra tiếng cười khanh khách. Cô vùi đầu
trong đầu gối, không ngừng thì thầm để tự an ủi chính mình. Trong ý
thức, chỉ có khuôn mặt của Mạnh Tưởng vẫn ấm áp như vậy, đứng ở phía xa
nhìn cô, cô gọi Mạnh Tưởng đừng đi, đừng rời khỏi cô. Không biết đã bao
lâu, chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, ý thức cũng trở nên mơ hồ,
rốt cuộc cô hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Ầm ầm ầm.... Chung Tình
hoảng hốt nghe thấy tiếng động, dần dần tỉnh lại, tiếng đập lớn vang lên bên cạnh, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, "Tình Tình, Tình Tình...." Chung
Tình thanh cổ họng đáp lại, nhưng giọng nói chỉ yếu ớt như tiếng muỗi
kêu, "Cứu mạng."
Tiếng đập vẫn tiếp tục vang lên bên ngoài, "Tình Tình, trả lời anh
đi, Tình Tình." Ý thức của Chung Tình ngày càng mạnh hơn, Mạnh Tưởng,
nhất định là Mạnh Tưởng, cô cố gắng đưa tay đập vào cửa, "Mạnh Tưởng,
Mạnh Tưởng, em ở đây." Cả người run run không có chút sức lực, cô chỉ có thể liên tục kêu lên, hy vọng anh nghe thấy.
Mạnh Tưởng nghe thấy tiếng cô đáp lại, "Cô ấy ở bên trong, nhanh lên, mau mở cửa đi. Tình Tình, đừng sợ, cửa sẽ mở ra ngay." Mạnh Tưởng vừa
an ủi cô, vừa giục người mở cửa.
Chung Tình cắn ngón tay, thì thào gọi tên Mạnh Tưởng.
Rốt cuộc, khi ánh đèn chiếu vào, Chung Tình cảm thấy toàn bộ phổi như được thổi vào một luồng khí, sự sợ hãi cũng dần tan đi.
Tiếng Mạnh Tưởng truyền đến trở nên rõ ràng hơn, "Tình Tình, em ở
đâu?" Mạnh Tưởng không nhìn thấy cô, Chung Tình khóc gọi: "Mạnh Tưởng."
Mạnh Tưởng dùng hai tay mở toang cửa. Khi ánh đèn pin của bảo vệ dừng lại ở góc thang máy Chung Tình ngồi, Mạnh Tưởng mới buông lỏng một
chút, anh kích động kêu to: "Tình Tình." Vì thang máy kẹt giữa hai tầng, Mạnh Tưởng chỉ có thể cúi xuống, vươn tay về phía cô, "Tình Tình, nắm
lấy tay anh."
Chung Tình cố gắng đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, căn bản không thể đứng được, cô khóc nói: "Em.... Em không động đậy được."
Mạnh Tưởng lo lắng, xoay người chen vào trong thang máy. Sau đó vọt
tới góc, ôm cô vào lòng, "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây." Trời ạ, cả người cô lạnh như băng, tay chân lạnh cóng, cả mặt toàn nước mắt. Mạnh Tưởng
ôm cô, đi đến cạnh cửa, sau đó dùng sức nâng cô, để bảo vệ ở trên kéo
lên.
Bảo vệ nắm tay Chung Tình, dùng sức kéo cô ra ngoài. Mạnh Tưởng liên
tục nói: "Cẩn thận." Nhìn Chung Tình bình yên đi ra ngoài, anh mới xoay
người nhặt túi xách và di động của cô, để bảo vệ kéo anh ra khỏi thang
máy.
Bảo vệ cầm đèn pin soi vào thang máy, báo cáo tình huống về trung tâm.
Mạnh Tưởng ôm chặt Chung Tình đang hoảng sợ, đau lòng vỗ vỗ lưng cô,
"Ổn rồi, không sao đâu." Chung Tình vừa khôi phục lại từ trong hoảng sợ, òa khóc giống như một đứa trẻ. Mạnh Tưởng vẫn tiếp tục an ủi cô.
Bảo vệ đưa họ đến một thang máy khác để đi xuống tầng, Chung Tình vẫn nắm chặt áo Mạnh Tưởng, nhất quyết không chịu vào thang máy. Mạnh Tưởng đành phải ôm cô đi lối cầu thang thoát hiểm.
May mà thang máy dừng ở khoảng giữa tầng sáu và tầng năm. Mạnh Tưởng
ôm cô đi xuống bằng lối cầu thang thoát hiểm, đến mỗi tầng anh lại bật
đèn cầu thang, để ánh sáng lan tỏa khắp nơi. Chung Tình vùi mặt trong
lòng anh, nhẹ nhàng thở ra.
Mạnh Tưởng liên tục nó