
hì đừng trách ta đối với cha mẹ ngươi không khách
khí. . . . . ."
Lòng Thiên Thiên nặng nề giật mình, hỏi ngược lại: "Cha mẹ. . . . . . ?"
Giọng nói Ninh Ngọc lạnh xuống: "Cho nên đừng làm những trò ngu xuẩn, ta có
rất nhiều biện pháp để cho cả đời ngươi cũng không thể rời bỏ Ninh phủ. . . . . . Nửa bước."
Chân Thiên Thiên mềm nhũn, ngã người ngồi trên ghế.
Ninh Ngọc đứng lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Thiên Thiên mất hồn nhìn bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên cười nhạo, —— Đúng
vậy, tại sao nàng có thể quên, cha mẹ nàng còn phải dựa vào Ninh Ngọc
ủng hộ, mới có thể tiếp tục duy trì kế sinh nhai. . . . . .
Đây là Ninh thiếu gia Ninh Ngọc, làm sao nàng có thể chạy trốn được.
Nàng có chút mất hồn đứng lên, đóng cửa lại, tính toán ngủ một giấc thật
ngon, đối với ánh nắng tươi sáng bên ngoài thế giới nhắm mắt làm ngơ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đợi đến thời điểm nàng tỉnh lại, đã là đêm
khuya. Nàng sờ sờ bụng đói, liếc nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài,
quyết định len lén chạy ra phòng bếp kiếm ăn. Nàng thay một cái áo đen,
lúc này mới cúi lưng xuống mở cửa, bước chân thong thả đi đến phòng bếp, không ngờ những ám vệ kia của Ninh Ngọc một người cũng không xuất hiện.
Lá gan Thiên Thiên lớn hơn, liếc nhìn bốn phía một mảnh yên tĩnh, bắt đầu
nghênh ngang đứng thẳng người, chỉ là, nàng mới vừa đi tới dưới cây đại
thụ, đột nhiên trước mắt xẹt qua một đạo quang ảnh. Nàng mới có chút can đảm trong nháy mắt đã bị doạ đến run rẩy, nàng núp ở phía sau đại thụ,
âm thanh run run lầm bầm lầu bầu: "Trời ạ, chẳng lẽ gặp quỷ. . . . . ."
"Ngươi cứ nói đi." Thiên Thiên chưa nói xong, thình lình một giọng nói sâu kín ở sau lưng nàng vang lên.
Thiên Thiên bị doạ đến chân mềm nhũn trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt
đất, chỉ thấy, Ninh Ngọc xuất hiện phía sau nàng, ánh trăng lạnh lẽo rọi trên người hắn, kết hợp với đôi mắt u ám của hắn càng tăng thêm sức
mạnh.
Nàng run rẩy chỉ trích hắn, đáng tiếc Ninh Ngọc không để ý tới, mà là ngẩng
đầu nhìn phương hướng bóng dáng kia bay qua, nhăn mày lại.
Ninh Ngọc đột nhiên cúi người, đưa tay kéo thân thể Thiên Thiên, đem tay để ở bên eo của nàng, vận công mang nàng cùng nhau bay đến Tiền viện. Thiên
Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, liền ngã vào trong ngực của hắn, hơi
thở thanh nhã trên người hắn tràn ngập mũi nàng lần nữa, làm nàng có
chút mê hoặc muốn ngất.
"Nhớ, đừng một mình gặp mặt Nguyệt nhi." Giọng nói Ninh Ngọc từ đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng truyền đến, chậm rãi chạm vào lòng nàng.
Thiên Thiên theo bản năng gật đầu một cái, xem như là đồng ý.
Mãi cho đến một cái sân, Ninh Ngọc mới dừng lại bước chân, tay để bên eo
Thiên Thiên vẫn không hề rời đi, mang nàng đi thẳng vào trong phòng.
Dưới ánh trăng, trong phòng trống không, không có bóng dáng người nào.
Thiên Thiên cảm thấy tay Ninh Ngọc đặt ở bên hông mình có chút siết chặt, nhưng nàng không có dũng khí đẩy hắn ra.
Ninh Ngọc dắt nàng nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng vào lúc này, cánh cửa
phía sau hai người lại ầm vang lên thật lớn, nhưng vẫn đóng chặt! Thiên
Thiên mở to mắt không dám tin quay đầu lại nhìn, thật lâu không khép
miệng được.
"Ngậm miệng của ngươi lại." Giọng nói Ninh Ngọc vẫn rất lạnh như cũ.
Miệng Thiên Thiên rút gân, mặc dù có chút quẫn bách, nhưng vẫn ngoan ngoãn
khép miệng lại."Nhưng mà, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?" Thiên Thiên tò
mò hỏi.
Ninh Ngọc vẫn như cũ dùng ánh mắt khi dễ nhìn nàng: "Ngươi thật sự cho rằng, ám vệ của ta đều vô dụng sao?"
Chẳng lẽ không đúng. . . . . . Trong lòng Thiên Thiên nghĩ, trên mặt lại giả
bộ nghiêm túc nói: "Như vậy, xin hỏi vì sao, ta có thể thuận lợi đi ra
cửa phòng như thế?"
"Bởi vì. . . . . ." Ánh mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn về phía trước, đột
nhiên nâng cao giọng nói, nhìn về phía bóng đêm mênh mông nói: "Đi ra
đi, Nguyệt nhi."
Mắt Thiên Thiên không chớp nhìn cảnh vật yên tĩnh phía trước, nghi vấn
trong lòng càng lúc càng lớn, —— chẳng lẽ bóng dáng vừa rồi, là Nguyệt
nhi sao?
Mà lúc này, trước mắt lại xuất hiện một bóng dáng, giống như ma quỷ bay
bổng, cuối cùng dừng lại, đứng cách đó không xa hai người Thiên Thiên và Ninh Ngọc. Trong bóng tối, Nguyệt nhi cười ngây thơ hồn nhiên, ngước
gương mặt trẻ con giống như đứa bé, nhưng nàng lại có đôi mắt mê hoặc
lòng người, lại lạnh lùng như băng, sát khí khiếp người.
Nguyệt nhi khẽ bĩu môi, nhìn về phía Ninh Ngọc sẵng giọng: "Công tử quả thật
là có tỷ tỷ, liền quên Nguyệt nhi. Hôm nay còn ở trước mặt Nguyệt nhi ôm tỷ tỷ ngọt ngào, thật làm cho Nguyệt nhi ghen tị." Dứt lời, đôi mắt hồ
ly híp lại, chăm chú nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên theo bản năng run lên, lập tức đưa tay đẩy Ninh Ngọc, muốn hắn
cách mình xa một chút, nhưng không ngờ rằng, ngược lại Ninh Ngọc ôm chặt Thiên Thiên hơn chút nữa, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Đừng rời khỏi
ta."
—— đừng rời khỏi?!
Cả người Thiên Thiên như bị sét đánh, không dám tin nhìn Ninh Ngọc, —— hắn không có uống nhằm thuốc?
"Nếu như ngươi không muốn mất mạng sớm." Ninh Ngọc nhìn nàng một cái, nói thêm.
Thiên Thiên: . . . . . .