
thương hơn nhiều.
Thiên Thiên hóa đá chốc lát, hồi hồn, ở trên mặt xuất hiện nụ cười nịnh hót,
từ từ xoay người nhìn về phía Ninh Ngọc, vừa định mở miệng cầu xin,
giọng nói Ninh Ngọc cũng vô tình bay vào trong tai Thiên Thiên : "Cấm
túc, một tháng."
". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại. . . . . .
Thiên Thiên rơi nước mắt, nhưng không có cách nào, chỉ có thể giận dữ rời đi.
Đợi đến khi Thiên Thiên đi xa, rốt cuộc ý lạnh trên mặt Ninh Ngọc hoàn toàn lan tràn đến đáy mắt, một bộ trường bào đỏ sậm tôn là da trắng nõn của
hắn, càng nổi bật lên đáy mắt thâm thúy tối tăm của hắn, hắn khẽ nheo
lại mắt, từ từ đi vào bên trong, đứng ở trước giường, nhìn nữ tử lanh
lợi một phút trước, lúc này lại biến thành một đứa trẻ ngốc nghếch.
Ánh mắt của hắn lướt qua một tia mỏi mệt, rất nhanh biến mất.
"Công tử yêu thương nàng ta?" giọng nói Nguyệt nhi làm nũng, mơ hồ hàm chứa
một tia sát khí, nàng đứng ở sau lưng hắn, nhìn bóng lưng của hắn.
Trên mặt Ninh Ngọc khôi phục nụ cười lạnh nhạt thường ngày, xoay người, đưa
tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, tiếng nói lạnh nhạt như nước vang lên:
"Đợi ta bắt được hung thủ, sẽ để cho nàng sống không bằng chết."
Nguyệt nhi hơi rủ đầu xuống, ánh mắt trở nên bén nhọn, nàng nhìn lồng ngực
Ninh Ngọc, ngón tay dài ở dưới tay áo nắm thành quyền. . . . . .
Bước chân Ninh Ngọc thong thả ưu nhã từ từ đi ra ngoài, ở giữa khúc rẽ dừng một chút, vòng vo phương hướng đi đến hậu viện.
Còn chưa đi tới căn phòng của Thiên Thiên, liền mơ hồ nghe được một trận
nghẹn ngào từ bên trong phòng truyền ra, "Gà quay đáng thương của ta. . . . . . Gà quay đáng thương của ta a. . . . . ."
Bước chân Ninh Ngọc ngừng lại một chút, khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp mệt mỏi, hắn thật sự có chút nghĩ không thông, đầu nữ nhân này đến tột cùng đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ thế gian này thật sự tồn tại một loại đau
khổ, chỉ vì một con. . . . . . Gà quay?
Hắn cau mày suy nghĩ chốc lát, không có kết quả, bỏ đi, tiến lên mở cửa ra.
Đập vào mắt, Thiên Thiên ngồi chồm hổm, hai mắt buồn bã nhìn con gà bên
cạnh, nhìn bộ dáng nàng, so với Hoa Lâm còn ngu hơn ba phần. Ninh Ngọc
thấy vậy, mi tâm vừa giãn ra từ từ nhíu lại, ống tay áo khẽ vung lên,
hắn nghiêng đầu, trong mắt đều là không hiểu, làn da trắng nõn cùng y
phục đỏ sậm tương xứng, xinh đẹp như vậy.
"Thiên Thiên." Hắn gọi nàng.
Thẩm Thiên Thiên quay đầu liếc hắn: "Lần sau vào nhà xin gõ cửa, cám ơn."
Cuối cùng, cuối đầu, suy tư chốc lát, bổ sung, "Còn nữa, mang theo chữ
‘Thẩm ’ cho ta."
Ninh Ngọc nhìn nàng, cũng không nói chuyện, ngồi ở trước bàn, cầm ly rượu trên bàn vuốt vuốt.
Lúc này Thiên Thiên mới đứng lên, ngồi đối diện hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn
nhau: "Đại thiếu gia quang lâm hàn xá, thực vẻ vang cho kẻ hèn này đến
chết cũng không quên. . . . . ."
Mắt Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn qua, Thiên Thiên trong nháy mắt im lặng.
Hồi lâu, hắn mới nói: "Đừng quên, hôm nay ngươi bị cấm túc một tháng."
Thiên Thiên kinh ngạc, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, "Khụ khụ khụ. . . . .
." Nàng ho khan, trên mặt thay bằng một nụ cười nịnh hót, nịnh nọt mà
nói, "Đại thiếu gia Ninh Ngọc, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, ngài xem có thể hay không. . . . . . Có thể hay không. . . . .
."Nàng không ngừng nhướng mày, cười làm lành với hắn.
Ninh Ngọc không chút cử động, đưa tay vuốt ve ống tay áo, không chút để ý nói: "Cho ta một lý do, ta sẽ bỏ qua."
—— lý do?
Thiên Thiên gãi đầu, có chút quẫn bách, cấm hay không cấm, chỉ cần hắn nói
một câu, còn cần cái lý do chó má gì? Hắn nhất định không muốn bỏ lệnh
cấm, cho nên mới nghĩ ra một lý do thối nát để chặn nàng!
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng giận dữ, nhưng không biểu hiện ra, dứt khoát
hất đầu, nắm quyền nói: "Tục ngữ có câu, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự mình trốn. . . . . . Ôi chao! Sai rồi, không phải câu này, tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ái ân, Ninh Ngọc, mặc dù ta và ngươi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng mà, Thẩm Thiên
Thiên ta cũng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, đã bái thiên địa cao
đường . . . . . . Ta có thể ở phòng của hạ nhân, có thể mỗi ngày đi
phòng bếp ăn vụng, chẳng lẽ bây giờ, ngay cả tự do duy nhất của ta,
ngươi cũng muốn tước đoạt. . . . . ." Đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Ninh Ngọc, nói chậm rãi.
Nét mặt Ninh Ngọc thờ ơ liếc nàng một cái, không nói gì, giơ tay lên rót một ly trà cho mình.
Mặt Thiên Thiên cứng đờ, thất bại rũ vai xuống, ngồi đối diện Ninh Ngọc đưa tay chống cằm nhìn hắn, mệt mỏi nói: "Nói đi, ngươi muốn thế nào."
Hắn đặt ly trà xuống, đôi môi sau khi uống trà hồng đến diêm dúa lẳng lơ, nói: "Hoa Lâm điên rồi."
Thiên Thiên hồi tưởng lại cảnh tượng vừa thấy, gật đầu một cái nói: "Giống như. . . . . . Đúng vậy không sai."
"Nếu ta không đoán sai. . . . . ." Ninh Ngọc nói tới đây, đột nhiên dừng lại.
Thiên Thiên mở to mắt tò mò nhìn hắn: "Như thế nào?"
"Nàng ta đã đợi không được." Đột nhiên bên môi hắn hiện ra một nụ cười yếu
ớt, mang theo ba phần giễu cợt, giống như đã tính trước kỹ càng.
Lời nói của