Teya Salat
Cải Tà Khó Quy Chính

Cải Tà Khó Quy Chính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322123

Bình chọn: 9.5.00/10/212 lượt.

mày của hắn nhíu

chặt. Môi mỏng vốn đang mỉm cười lại mân thành một hàng, cổ họng giống

như là bị thứ gì chặn lại.

Phượng Húc Nhật bàn tay lùi về, che lồng ngực của mình.

Trong phút chốc, trong miệng hắn phun ra máu tươi đỏ thẫm, bắn ra xung quanh.

Vết máu phun lên trên mặt của nàng, nàng còn chưa kịp phục hồi tinh

thần, chỉ thấy ngũ quan trên mặt hắn thống khổ nhéo ở chung một chỗ,

thân thể cao lớn cũng nhịn không được xụi lơ ở trên giường.

Yêu Hỉ bị dọa cho sợ đến xanh lại con mắt, vội vàng tiến lên dò nhìn tình trạng của hắn.

“Ngươi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?” Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện

khuôn mặt của hắn bắt đầu biến thành màu đen, môi càng thêm từ từ

chuyển thành tím bầm.

“Độc. . . . . .” Phượng Húc Nhật khép lại nâng lông mày, chỉ vào

bình rượu trên bàn ăn.”Ta. . . . . . Sơ suất quá. . . . . .” Sau đó hắn

không chịu nổi mà ngất đi.

“Phượng Húc Nhật!” Nàng ôm lấy hắn sợ hãi không dứt, hốt hoảng kêu to.”Có ai không ——”

Yêu Hỉ cảm thấy nàng thật là một tân nương bi thảm.

Đêm thành thân đó. Phu quân của nàng trúng độc hộc máu, nàng thiếu chút nữa là thành quả phụ.

Mặc dù nàng có chút không cam lòng, không muốn nhưng vẫn bị buộc

phải lên kiệu, nhưng dầu gì nàng cũng đã bái đường thành hôn, danh chính ngôn thuận thành thê tử của Phượng Húc Nhật, cũng không muốn khi gả vào Phượng gia liền bị người ta nói nàng khắc phu nha.

Đêm đó, trước khi đại phu kịp tới, nàng đã lấy ra ít muối thô, pha

với nước rồi đổ vào trong miệng hắn, buộc hắn đem rượu đã uống phun ra

hết.

Toàn bộ mọi người trong phủ bận thành một đoàn.

Thật may là đại phu diệu thủ đem mệnh hắn cứu trở lại.

Sau đó Phượng lão ông sai người dò xét là người phương nào gây nên, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào. ái ly có độc là phượng lưu ly chén, cho nên đối tượng mà hung thủ hạ thủ không phải là phượng Húc Nhật, mà là nàng.

Yêu Hỉ không hiểu, tại sao lại có người muốn hạ độc hại nàng.

Nàng không nhịn được có chút sợ hãi, nếu như hôm nay người gả cho

Phượng Húc Nhật là Bạc Bảo, có phải hay không vận khí sẽ không tốt như

nàng? Mà hắn có thể hay không cũng thay Bạc Bảo uống chén rượu giao bôi

kia đây?

Một khắc bắt đầu ở nơi này, nàng biết mình đã cùng phượng Húc Nhật ngồi chung trên một chiếc thuyền.

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lúc đại nạn. . . . . . Nàng cũng sẽ không bay đi!

Bởi vì, nam nhân trước mắt này sẽ giữ nàng thật chặt trong tay, sau

đó nâng lên nụ cười chết tiệt kia nói cho nàng biết, muốn chết, chúng ta sẽ cùng chết chung một khối đi!

Yêu Hỉ bất đắc dĩ thở dài.

Địch nhân của Phượng phủ núp trong bóng tối —— mặc dù trực giác của

nàng cho rằng hiềm nghi lớn nhất chính là nhị thiếu gia, nhưng không có

bằng chứng, nàng cũng không thể giống như chó điên cắn người ta không

thả. (so sánh bó tay ghê)

Cho nên, nàng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt vào.

Ngược lại tướng công nàng, kể từ sau khi trúng độc, liền cả ngày nằm ở trên giường, chờ nương tử nàng phục vụ, trà tới đưa tay, cơm tới há

mồm.

“Nương tử, ta khát.” Phượng Húc Nhật nửa nằm ở trên giường, ngoắc ngoắc tay, gọi nương tử mới thành thân chưa được mấy ngày.

“Ngươi không thể tự mình xuống châm trà được sao!” Yêu Hỉ ngồi bên

cửa sổ, đang thưởng thức ‘nam hội’ mới được xuất bản. Hắn thế nhưng muốn đánh gãy đi niềm vui thú duy nhất của nàng, thật là ghê tởm.

“Thân thể ta khó chịu a.” Hắn bên mép câu khởi nụ cười, cố ý ăn vạ.

Cái gì a, rõ ràng hắn ngày hôm trước đã sanh long hoạt hổ, thể lực

cũng khôi phục hơn phân nửa, ngày hôm qua còn kéo nàng ở trên giường làm một chút ừ a a chuyện. . . . . . Lại vẫn dám đại ngôn bất tàm (nói lung tung) nói thân thể khó chịu?

“Thân thể khó chịu? Lời như thế mà ngươi cũng dám nói ra!” Nàng

trong miệng mặc dù nói thầm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời rót cho

hắn chén trà.

Ừ, nàng thật là một vật nhỏ nghe lời. Phượng Húc Nhật trong tròng mắt mỉm cười, nhận lấy trà nàng đưa tới.

Thấy hắn nhận lấy chén trà, lại chậm chạp chưa uống, nàng thiêu mi

trừng mắt liếc hắn một cái.”Làm gì, ngươi sợ trà này có độc sao? Yên

tâm, ta đây đã tự mình kiểm tra, không có việc gì.”

Hắn cười không đáp, vẫn như cũ lấy cặp mắt đen kia ngắm nhìn nàng.

Yêu Hỉ thấy thế, cho là hắn trời sinh tính đa nghi, liền đoạt lấy cái ly trong tay hắn, uống một ngụm trà.

“Ừ, không có sao, ngươi uống đi.” Nàng nhìn chằm chằm hắn, đem cái ly đặt ở trước mặt của hắn.

“Ngươi uống một hớp nữa.” Phượng Húc Nhật đè thấp cổ họng, câu khởi môi nói.

Nàng trợn mắt một cái, lại uống thêm một hớp.

Vậy mà, khi nàng ngửa cổ uống trà thì hắn chợt cầm lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo đến trong ngực hắn.

Nàng còn chưa kịp hồi thần, hắn liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn môi của nàng, lấy đi nước trà trong miệng nàng.

“Ngô. . . . . .” Chân mày nàng nhíu lại. Bởi vì động tác ngoài dự

kiến của hắn, khiến cho nước trà trong chén văng ra ngoài, thấm ướt xiêm áo của hai người.

Phượng Húc Nhật thừa dịp nàng vẫn ngốc lăng, đem đầu lưỡi thăm dò

vào trong miệng của nàng, trêu chọc cái lưỡi béo mập, đem nước

miếng trong miệng nàng cuốn vào t