80s toys - Atari. I still have
Cải Tà Khó Quy Chính

Cải Tà Khó Quy Chính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321991

Bình chọn: 9.5.00/10/199 lượt.

ng, trước khi Phượng Húc Nhật ăn vẫn không quên

mình trước ăn thử một chút.

Nàng cũng không phải là hy sinh cái tôi, mà là đồng tình người khác

duyên không tốt, khắp nơi đều có người muốn hãm hại hắn, cho nên muốn

giúp hắn bắt được kẻ sau lưng muốn mưu hại người của hắn kia.

Hừ! Nếu không phải bởi vì nàng gả cho hắn, cộng thêm hắn đáp ứng

giúp nàng tìm kiếm tung tích của Bạc Bảo, nếu không nàng mới không chính mình chiếu cố hắn như vậy!

Mà thân thể Phượng Húc Nhật cũng tốt hơn, tựa như chuyện gì cũng

không có phát sinh qua, sáng sớm liền ra cửa đi, nói muốn đi xử lý công

việc, để nàng ở lại trong phủ.

Yêu Hỉ ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn là để ý quan hệ của hắn cùng Hà Tịnh Tuyết.

Vào lúc này trên tay nàng bưng chè, đi qua cầu hình vòm đang muốn

trở về phòng, đứng ở trên cầu nhìn nước hồ lăn tăn gợn sóng, không khỏi

có chút nghĩ ngợi.

Nàng không có phát hiện sau lưng mình có người đang lặng lẽ đến gần, cho đến nàng thấy trên mặt nước xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, đang

muốn quay đầu lại nhìn một chút là ai, lưng của nàng chợt bị người khác

hung hăng đẩy.

Ùm một tiếng, nàng cứ như vậy rơi vào trong nước.

Trên mặt nước bọt nước bắn lên, tạo nên những tiếng vang.

Sau khi Yêu Hỉ vừa rơi xuống nước, nước bùn chui vào tai vào mồm

không ít, hai tay của nàng vùng vẫy muốn bơi lên, muốn hít thở lấy không khí, nhưng là, nàng không biết bơi, hốt hoảng vùng vẫy tay chân, chẳng

qua là để cho thân thể của nàng không bị chìm xuống nước.

“Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . .” Nàng thật vất vả phát ra tiếng cầu cứu, muốn người bên cạnh chú ý.

Cho đến khi nàng từ từ mất đi ý thức, cuối cùng liền dừng lại giãy giụa.

Cô lỗ. . . . . . Cô lỗ. . . . . .

Nàng cảm giác được nước hồ rót vào trong miệng, mũi nàng, cái cảm giác từ từ không thể thở được khiến nàng toàn thân sợ hãi.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cái gì gọi là chết. Không có ai giúp đỡ, bóng tối trong hồ bao trùm lấy nàng, giống như

bị bụi gai trói chặt, không cách nào nhúc nhích, không cách nào thở được.

Cho đến khi nàng rơi vào một cánh tay cứng rắn, đỡ lấy thân thể đang không ngừng rơi của nàng, mang đến ấm áp.

“Yêu Hỉ.” Một đạo thanh âm ôn nhu ở bên tai của nàng khẽ gọi.

Nàng không thoải mái ưm một tiếng, hai tay trong không trung hung hăng huy động.

Phượng Húc Nhật thấy thế, liền bắt lấy tay nhỏ bé đang hốt hoảng của nàng, đem thân thể nhỏ nhắn của nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt

nàng, cho nàng an ủi.

Yêu Hỉ thấp hô một tiếng, mỹ mâu trong nháy mắt mở ra, trên trán đầy mồ hôi, thất kinh ôm lấy vai hắn.

“Yên tâm, không sao.” Hắn ôm lấy thân thể hư nhũn của nàng, bàn tay

vỗ nhẹ lưng của nàng.”Ta ở chỗ này chăm sóc ngươi, ngươi sẽ không có

việc gì.”

“Ta. . . . . .” Nàng khổ sở nuốt xuống nước bọt, bên trong miệng,

mũi tựa hồ còn mùi vị của nước hồ, khiến nàng lại nhớ tới cảm giác thống khổ không thể thở được lúc đó.”Có người. . . . . .” Nàng trong mắt

tràn đầy kinh hoảng, sợ hãi nhớ tới lúc ở trong nước cầu cứu không ai

giúp đỡ.

“Đừng sợ, ngươi đã không sao.” Phượng Húc Nhật thanh âm có vô hạn ấm áp, nhưng trong mắt lại bắn ra một đạo tia sáng lãnh lẽo.

“Có người đẩy ta xuống nước. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là

ta không có thấy rõ ràng là ai. . . . . .” Là nam hay nữ nàng cũng không rõ.

Nàng dồn dập thở dốc, thân thể nhỏ nhắn trong ngực hắn run rẩy, có thể thấy nàng bị bao nhiêu kinh sợ.

Khi Phượng Húc Nhật nghe tin Yêu Hỉ rơi xuống nước thì toàn thân tựa như đóng băng, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì cả.

Thật may là hắn đã đề phòng trước, sớm phái người âm thầm bảo vệ

nàng, trong lúc khẩn cấp kia lập tức đem nàng cứu lên, mới không có tạo

thành sự việc tiếc nuối nào.

Nhưng để tránh đả thảo kinh xà, hắn không có biện pháp lập tức đem người kia bắt được, mà cần phải chờ thêm một thời gian nữa.

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới mình thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi Yêu

Hỉ, trong mắt Phượng Húc Nhật bịt kín một tầng hàn băng, con mắt quang

Lãnh Như Băng sơn, khiến ai nhìn phải cũng cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.

Nàng cảm giác được cánh tay của hắn thu hẹp lực đạo, đem nàng ôm lấy thật chặt, thể hiện rõ sự phẫn nộ cùng cảm xúc không thể nói ra của

hắn.

Yêu Hỉ bởi vì được hắn ôm mà trấn định rất nhiều, đợi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại thì phát hiện ra trên người của hắn truyền đến hơi run

rẩy.

“Ngươi. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào trên vai của

hắn, tay nhỏ bé vuốt lưng hắn rộng rãi đang run.”Ngươi là đang tức giận

sao?”

Phượng Húc Nhật hít một hơi thật sâu, để cho nàng thoáng rời đi ngực của hắn, bờ môi nâng lên nhất mạt cười nhạt.

“Tức giận? Ta từ trước đến giờ không tức giận .” Ánh mắt của hắn mặc dù ôn nhu, nhưng vẫn là lộ ra vài tia lạnh lẽo.

“Nhưng là. . . . . .”

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy tròng mắt đen kia giống như bị hàn băng

bịt kín, giống như hoàn toàn biến thành một nam nhân khác mà nàng không

hề biết.

Nhưng là, con mắt hắn nhìn nàng lại mang theo một tầng ôn nhu mà

trước nay chưa từng có, trong mắt của hắn tựa hồ cất dấu quá nhiều ý

định phức tạp.

Bấ