Ring ring
Cải Tà Khó Quy Chính

Cải Tà Khó Quy Chính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321875

Bình chọn: 8.5.00/10/187 lượt.

nh tư tưởng quá )

“Không có sao.” Nàng uống thêm vài ngụm chè. “Ta chỉ là cảm thấy. . . . . . Chè này uống thật ngon, ngọt mà không ngán, lạnh mà không băng,

ha ha.”

“Phải không?” Hắn cũng cười nheo lại đôi mắt đen.”Lần sau chớ một

mình chạy tán loạn khắp nơi, nếu ta không tìm được ngươi thì làm sao?”

Nàng cười khan hai tiếng, cuối cùng quyết định đem bí mật này để ở

trong lòng, dù sao nàng đã biết hung thủ chính là Hà Tịnh Tuyết, về sau

sẽ đề phòng nàng ta thêm một chút.

“Ta còn có thể chạy đi nơi đó?” Nàng uống chè, ấp úng lại hỏi: “Cái đó. . . . . . Ngươi cảm thấy. . . . . . Đệ muội như thế nào?”

“Cái gì như thế nào?” Phượng Húc Nhật một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, một cái chớp mắt cũng không mà nhìn nàng. (đây gọi là đẳng cấp nói dối k chớp mắt ) )

“Không có gì. . . . . .” Được rồi! Nàng thừa nhận mình vẫn còn đem

lời đồn đại nghe được đặt trong lòng.”Tất cả mọi người nói. . . . . .

Ngươi hận Nhị thiếu gia, là bởi vì Nhị thiếu gia cướp đi tình yêu của

ngươi, đoạt đi Tịnh Tuyết cô nương. . . . . .”

Cho nên hắn hận Nhị thiếu gia, cũng hận Hà Tịnh Tuyết, đúng không?

Phượng Húc Nhật sửng sốt, cuối cùng môi mỏng câu khởi cười một tiếng.”Ngươi rất để ý những thứ này sao?”

Nàng bỏ chè trong tay xuống, yên lặng cắn môi.

Một lát sau, nàng nói: “Đúng, ta để ý.” Nàng thừa nhận, cái vấn đề này nàng đã để ở trong lòng rất lâu rồi.

“Tại sao lại để ý?”

“Bởi vì ta bây giờ là vợ của ngươi!” Nàng rốt cục cũng đem phiền não trong lòng nói ra.”Ta bất kể là ngươi lấy tâm tư gì cưới ta, nhưng

giống như ngươi nói, ngươi muốn kết hôn với một nữ nhân yêu ngươi, mà

cái nữ nhân này, đúng chính là ta! Cho nên ta có tư cách để ý!”

Phượng Húc Nhật vừa nghe, không nhịn được cười lớn.

Yêu Hỉ luôn luôn làm việc ngoài dự kiến của hắn, một nữ nhân đáng yêu như vậy, hắn còn có thể tìm đâu ra nữa đây?

“Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì mà cười!” Mặc dù nàng cảm thấy

hắn cười lên nhìn thật tốt, khiến nàng không thể dời mắt khỏi hắn.

“Ngươi thành thực nói cho ta nghe như vậy, dĩ nhiên ta muốn vui vẻ

cười to rồi.” Hắn nâng lên cằm của nàng, hôn môi nàng, thưởng thức tư vị điềm mỹ chỉ nàng có.

Nàng mới vừa uống qua chè, khi lưỡi hắn chui vào trong miệng của

nàng, liền cảm thấy một vị ngọt, cùng với cái lưỡi mềm mại của nàng.

Hắn đem môi của nàng hôn vừa hồng vừa sưng, cho đến khi nàng không thể nào thở được nữa mới rời đi môi đỏ bừng của nàng.

“Ban đầu, Hà phủ là có toan tính đem Hà Tịnh Tuyết gả cho ta, nhưng

ta lúc ấy còn chưa có đáp ứng muốn thú nào vào cửa.” Bởi vì khi đó hắn

rất nhanh liền nhìn ra Hà Tịnh Tuyết cũng không thương hắn.”Là gia gia

cùng Hà lão gia tự quyết định, ai ngờ, Hà đại tiểu thư lại thay lòng đi

coi trọng Nhị thiếu gia, lúc này, các lời đồn đại cũng như thế xuất hiện nhiều.”

Mà Hà Tịnh Tuyết ngàn không nên, vạn không nên làm một chuyện, chính là đùa bỡn tình cảm Phượng Húc Vân.

Phượng Húc Vân từ trước đến giờ luôn rất coi trọng tính trân thực, nhất là đối với tình cảm, trình độ xoi mói vô cùng cao. (=)))

Hà Tịnh Tuyết chần chừ như thế đã sớm chọc giận Phượng Húc Vân, nàng rõ ràng chính là muốn lợi dụng hắn, vì vậy hắn mới quyết định bày ra

cục diện như vậy, chuẩn bị để cho Hà thị phải trả một cái giá thật lớn.

Phượng Húc Vân cho là, thời gian của hắn còn rất, rất nhiều, nên luôn từ từ dày vò.

Cho nên hai huynh đệ bọn họ là giống nhau tính tình, chẳng qua là thủ đoạn bất đồng thôi.

“Ngươi. . . . . . Không thương nàng?” Làm sao có thể? Nàng mặt chất

vấn.”Ngươi không phải là bởi vì nàng, mới cùng Nhị thiếu gia trở mặt

thành thù sao? Còn có cây nhân sâm độc kia. . . . . .” Mọi việc khiến

nàng ngày càng hồ đồ rồi, nàng rõ ràng chính mắt thấy được Nhị thiếu gia đưa tới một cây nhân sâm có độc, bầy cá trong hồ sau khi ăn phải, tất

cả đều chết sạch mà!

“Ta chưa từng có yêu nàng.”

Phượng Húc Nhật giương môi cười một tiếng, đem nàng ôm vào trong

lòng, môi mỏng khẽ cắn chặt vành tai của nàng, hướng lỗ tai nhạy cảm kia mà thổi hơi.

“Tại sao một buổi chiều đẹp như thế này, chúng ta lại phải bàn về

những người đó đây?” Bàn tay của hắn lặng lẽ bao lại bộ ngực của nàng,

cách vải vóc hưởng thụ xúc cảm mềm mại kia.

“Đợi. . . . . . Vân Vân. . . . . .”

“Đã lâu rồi.” Hắn hôn lên làn da trắng mềm của nàng, ở cổ nàng còn

để lại rất nhiều ấn ký màu tím. “Từ sau khi ngươi rơi xuống nước, vì

không muốn làm ngươi kinh sợ, ta đã chờ đã lâu rồi.”

“Ta còn có vấn đề chưa hỏi a!” Tay nhỏ bé của nàng ngăn trở bàn tay xấu xa của hắn, nhưng là vẫn bị hắn thừa cơ mà vào.

“Vậy chúng ta vừa làm, ngươi vừa hỏi.” Phượng Húc Nhật vội vàng rút

đi y phục trên người nàng, môi một đường hướng dưới cổ đi xuống dần.

“Chính là. . . . . . Không được. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ngô. . . . . .”

Nàng ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói được, tiếp liền biến

thành những tiếng rên mềm mại, cùng tiếng thở dốc trầm thấp vang vọng cả phòng.

***

Kết quả, nàng không hỏi thêm được gì.

Yêu Hỉ cảm giác mình giống như một cái đầu cá ngu ngốc, nghi vấn

trong lòng mới chỉ giải quyết một nửa, cũ