
ra là kiểu người ăn mềm không ăn cứng,
hiện đối phương đã xin lỗi, anh cảm thấy thật ra các cô cũng không phải
là sai. Để đáp lại sự hữu hảo của đối phương, anh mời các cô đến văn
phòng riêng để uống ly trà.
Có vẻ đây chính là tiết tấu tình nguyện hòa giải nhỉ. Tiểu Du Thái thật hứng khởi, có hi vọng rồi!
Hai cô gái nhẹ nhàng dảo bước theo sát Kiều Phong đến phòng làm việc của anh.
Kiều Phong tuy còn trẻ tuổi, nhưng chức danh đã lên đến phó giáo sư, cũng đã có phòng làm việc riêng. Trước cửa phòng có đề biển, trên biển có ghi
rõ chức danh và tên của anh.
Vừa thấy hai chữ “Kiều Phong”, Lam Sam chợt nổi điên, lập tức rà soát lại một lần, hiểu rồi!
Cô âm khí ầm ầm mà nhìn anh:
- Anh tên là Kiều Phong?
- Đúng.
- Ngô Văn là anh trai anh?
- Đúng.
Thình thịch.
Tiểu Du Thái trợn mắt há hốc mồm. Ai nói với cô với với với tình huống này là tình huống gì! Lam Sam sao lại đánh Kiều giáo sư.
Đánh xong người, Lam Sam quay đầu bỏ đi.
Tiểu Du Thái hơi “chấn động” với “cách làm việc của cô bạn thân, nhưng vẫn quả quyết chạy bành bạch đuổi theo Lam Sam.
- Lam Sam rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Đi ra ngoài khu vực ký túc xá, gió đêm lành lạnh thổi, tâm trạng Lam Sam dần dần đã được làm nguội xuống. Cô lắc đầu:
- Tiểu Du Thái à, xin lỗi chị đây lại không nhịn được rồi. – Cô thật nóng nảy, , lúc đối diện với khách hàng còn cố đè nén vờ đáng thương, vào những
thời điểm khác thì… ha hà…
Tiểu Du Thái nhẹ nhàng nắm nắm vạt áo cô:
- Lam Sam rốt cuộc là làm sao vậy?
- Là hắn ta, cái tên thần kinh khiếu nại tớ ý.
Tiểu Du Thái liền hiểu được:
- Là thế hả? Vậy thì phải đánh, hóa ra sau lưng thì mưu mô bại hoại thế.
- Cậu nói xem, nếu ngay trước mặt hắn cứ đánh tớ một trận, tớ cũng chấp nhận, sao phải quan báo tư thù thế làm gì. – Lam Sam nói xong, lại thấy hối
hận: - Hôm nay vốn muốn giúp cậu, kết quả lại náo loạn thành thế này.
- Không sao không sao.- Tiểu Du Thái xua tay, cố gắng hết sức để xua đuổi suy
nghĩ này. – Các đại tỷ còn không giải quyết được, tớ vốn cũng không ôm
nhiều hi vọng. Dù sao các chị ấy cũng sẽ không thật sự bỏ rơi tớ đâu.
Lam Sam không kìm được xoa xoa đầu của cô:
- Vậy được rồi, lần này là mình không đúng, lần sau nếu có dịp phải xông pha khói lửa nhất định cứ để cho mình.
- Được ngay.
……--- ----……….
Lúc Lam Sam về đến nhà, tâm trạng cô vẫn bực bội như cũ. Con người một khi
đã phiền não, làm bất cứ chuyện gì đều không thuận, ngay đến việc mở
khóa cửa cũng trở nên thật vất vả.
Cô nắm chặt cái chìa khóa,
dùng toàn bộ sức lực hướng về cái ổ khóa, nhưng ấn thế nào cũng không
vào. Thật kỳ lạ, lúc đi cửa còn tốt lắm mà.
Thế là cô cứ ra sức mà kéo cắm vào cắm vào cắm vào, Lam Sam bỗng nghe phía sau chợt vang lên một giọng nói rất điềm đạm:
- Hẳn tôi nên báo cảnh sát.
Lam Sam sợ hãi quay lại. Cô nhìn thấy Kiều Phong đứng cách đó không xa, một tay anh đang cầm chiếc balo trên vai, tay kia để trong túi áo. Dưới ánh đèn hành lang, thần sắc anh trông rất bình tĩnh, thậm chí còn khá nhàn
nhã, chỉ là dưới viền mắt có một vết bầm đen hơi mờ mờ.
Nghe thấy lời cảnh cáo rất vân đạm khinh phong của anh, lòng Lam Sam lại nổi nóng:
- Tên kia, có phải anh bị bệnh không thế? Anh đuổi theo tôi cả đường chỉ để
nói với tôi mấy lời này thôi à? Anh có biết cách để uy hiếp người khác
không đấy? Nhịn nửa ngày mới nhớ ra phải báo cảnh sát à? Cung phản xạ
của anh hình như hơi bị dài đấy.
- Cung phản xạ của tôi không hề dài.
Lam Sam lại tức giận vò đầu bứt tóc:
- Này, anh từ đâu đến thế? Bệnh viện tâm thần à? Tôi hỏi anh nhé, tối rồi
không về nhà mình đi còn theo tôi làm gì hả hả hả? – Nói đến đây Lam Sam đột nhiên cảnh giác. Tên biến thái này lại còn bám đuôi cô! Anh ta nhớ
kỹ địa chỉ nhà cô rồi, sau này định lên kế hoạch trả đũa đây!
Nghĩ đến đây, Lam Sam cảm thấy hơi sờ sợ. Cô có kiêu ngạo đến đâu thì cũng
chỉ là con gái, dây dưa với một bệnh nhân thần kinh thế này, hậu quả cô
thật không dám tưởng tượng nữa.
Lam Sam dựa vào cửa, vờ như đang thoải mái nhếch miệng cười:
- Có phải anh định theo tôi về nhà không vậy? Tôi nói cho anh biết, anh nhầm rồi, đây căn bản không phải nhà tôi đâu. – Vừa nói vừa lắc lắc ngón
tay, tỏ ra rất tự tin nhé.
- Tôi biết. – Kiều Phong mím môi. – Đây là nhà tôi mà. Lam Sam đứng trơ mắt
nhìn Kiều Phong móc ra một cái chìa khóa, cắm vào ổ khóa, mở cửa, bước
vào cửa, với động tác vô cùng khoan thai.
Cô hơi bị cảm thấy vô
cùng xấu hổ rồi đấy, chỉ biết ôm hận mà cào tường. Cô vừa nhìn nhầm cửa, rõ ràng cô ở phòng 304 nhưng cứ đè cửa phòng 303 ra mà mở, mở được thì
có mà gọi quỷ.
A, nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm. Quan trọng nhất là sao anh ta lại ở phòng 303 chứ?
… Cô không thèm ở với loại hàng xóm quái thai này đâu!
Nhưng làm gì còn cách nào khác, cô đã trả hết một năm tiền thuê nhà rồi, bây
giờ hối hận thì biết làm sao? Đúng là đồ tốt đều khó ăn mà.
Lam Sam nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rốt cuộc đành cam tâm tình nguyện mà chạy về phòng mình.
Tâm trạng cô hơi uể oải, thậm chí còn chẳng thèm gọi cho Tiểu Du Thái để kể cái chuyện thổ tả này.