XtGem Forum catalog
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325265

Bình chọn: 7.00/10/526 lượt.

oa ngoài, tay vẫn tiếp tục chơi game:

- Alo, Kiều Phong? Có chuyện gì người huynh đệ chỉ cần gõ vào tường vài cái là được, cần gì phải gọi điện thoại thế?

- Lam Sam, cô sang đây đi.

Lam Sam vẫn không rời mắt khỏi màn hình:

- Gì thế? Tôi đang bận.

- Cô đang chơi game.

- Sao anh biết thế?

- Tôi nghe thấy tiếng nhạc của trò chơi.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, tôi phải chơi nốt ván này đã.

- Xin mời cô sang đây ngay, tôi cần cô giúp tôi xử lý một vài thứ.

Nghe thấy Kiều Phong chủ động cầu cứu, Lam Sam cảm thấy rất mới mẻ, liền bỏ trò chơi xuống đi sang nhà sát vách.

Kiều Phong mặc một cái áo ngủ có hình con mèo bước ra mở cửa cho cô, đưa cô vào phòng ăn, chỉ vào hai cái hộp giữ tươi và một bát cơm trên bàn,

nói:

- Làm phiền cô giúp tôi ăn tươi nuốt sống hết chúng nó.

Lam Sam níu áo anh kêu gào:

- Này này này, thật đáng yêu quá!

Kiều Phong lấy hết sức dằng lại chiếc áo, nắm thật chặt, lặp đi lặp lại:

- Lam Sam, ăn hết chúng nó đi, cô có thể làm được chứ.

Lam Sam chuyển sự chú ý về hướng bàn ăn, cô nhìn thấy hai cái hộp đồ ăn

đựng riêng Tùng Thử Quế Ngư và rau diếp xào, ngoài ra còn một bát cơm

gạo tẻ dành cho cô vẫn còn bốc khói hẳn là vừa mới được hâm lại.

Tuy thoạt nhìn rất ngon nhưng cô vừa ăn tối xong lại còn ăn rất nhiều thịt nữa chứ… ngay sau đó Lam Sam đành khó xử lắc đầu:

- Không, tôi vừa ăn cơm xong.

Kiều Phong cổ vũ cô:

- Không sao đâu, cô cứ ăn đi, tôi không nói đùa đâu.

Được rồi, cứ coi đây là một lời động viên đi… Lam Sam cắn răng, lắc đầu:

- Ăn nhiều sẽ bị béo phì đấy.

- Chỉ một bữa cơm thôi mà, có phải ngày nào cũng ăn như vậy đâu. –

Anh từ từ dẫn dụ, giọng anh bỗng trở nên nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng vô hại

lại thật khó để cự tuyệt sự dụ dỗ này: - Ăn ngon lắm, Schrodinger ăn hết bao nhiêu đấy.

Lam Sam có phần dao động, cô vốn không phải là kiểu người có ý chí kiên

định, huống chi hương thơm nồng của gạo tẻ cứ không ngừng lượn lờ quanh

mũi, cô còn có thể làm gì đây…

Ngay sau đó cô ngồi xuống chiến đấu. Kiều Phong ngồi đối diện cô, vừa

uống sữa tươi vừa nhìn cô ăn. Lam Sam không hiểu cái tên tiểu tử này hôm nay lại mắc chứng gì, buổi tối không muốn cô đi ăn ngoài, nhưng lại

muốn tận mắt nhìn thấy cô ăn cơm, hay anh ta bỏ thuốc gì trong thức ăn

hay sao?

Lam Sam rùng mình , suýt nữa văng cả chiếc đũa trên tay ra xa, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người Kiều Phong này quả thật rất thiếu năng

khiếu làm việc xấu cho nên chắc chắn sẽ không có khả năng này. Nghĩ tới

nghĩ lui cô chỉ có thể lấy lí do “Tư duy của bộ não thiên tài không

giống với người bình thường nên không cần phải đào sâu nghiên cứu” để

giải thích.

Cơm nước xong, Lam Sam rút giấy lau miệng, sau đó cô thấy Kiều Phong bê

một cốc nước đi tới, một tay anh đang nâng lên, mãi một lúc sau Lam Sam

mới nhận ra trong lòng bàn tay anh cầm mấy viên thuốc nhỏ. Kiều Phong

đưa cốc nước và thuốc cho cô:

- Lại đây, uống hết chỗ này đi.

Lam Sam:

- …. – Đại gia ơi! Anh vốn là một tiểu thiên tài một thân đầy chính khí quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không bỏ thuốc trong cơm đâu mà

sẽ đưa trực tiếp thuốc cho cô uống!

Cô không nhúc nhích, hỏi ngược lại:

- Rốt cuộc anh định cho tôi ăn gì đây?

- Thuốc kích thích tiêu hóa.

….. Chứ không phải thí nghiệm một phát minh khóa học nào đó chứ? Thế nhưng Lam Sam lại càng nghi ngờ hơn:

- Kiều Phong, hôm nay anh đang chơi thể loại hoạt động nghệ thuật gì đấy? Đầu tiên là bắt tôi ăn, rồi lại bắt tôi uống thuốc, anh có âm mưu

gì thế?

- Muộn quá, tôi sợ cô bỏ bữa.

- Sợ tôi bỏ bữa nên bắt tôi phải ăn?

Kiều Phong cố chấp chìa tay:

- Cô uống hết thuốc đi.

Lam Sam biết mình thua xa công lực đại phiền toái của Kiều Phong nên nếu anh đã quyết tâm bắt cô uống thuốc, cô uống xong liền hỏi:

- Bây giờ có thể nói rõ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Cô về được rồi.

- …

Sau đó Lam Sam bị Kiều Phong khách khí đuổi về. Lúc Kiều Phong tiễn cô

ra cửa, anh còn rất tốt bụng nhắc nhở cô, ngày hôm sau sẽ là thứ ba, cô

phải đến lớp anh dạy nên tối mai nhất định không được sắp xếp các việc

khác. Ăn cơm tối xong, Lam Sam xuất hiện trước cửa để săm soi cách ăn mặc của Kiều Phong.

Hôm nay Kiều Phong dựa theo đề nghị của Lam Sam, anh mặc một chiếc áo

T-shirt màu trắng cùng một chiếc vest màu xám, tay áo được sắn lên cao

để lộ ra cánh tay rắn chắc, bên dưới là một chiếc quần màu xanh tím

than, chân đi một đôi giày da thấp cổ màu rám nắng. Anh cảm thấy mặc như vậy thật kỳ quặc nhưng vẫn mặc để đẹp lòng mọi người.

Ngược lại hoàn toàn, Lam Sam cảm thấy kết hợp như vậy so với cách ăn mặc như "một nhân viên bán bảo hiểm” trước đây của anh thì đẹp hơn rất

nhiều. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn thấy có điểm gì đó chưa vừa

lòng nên bắt anh ngồi xuống. Quả nhiên cô nhìn thấy lấp ló dưới ống quần của anh là một đôi tất màu xanh xì xì…. Uất quá đi thôi.

Cô tức giận nói:

- Anh lập tức, lập tức thay ngay đôi tất này ra ngay bây giờ, đi đôi tất mà vừa được khuyến mại vào, đôi thấp cổ ấy.

- À. – Kiều Phong không cam tâm tình nguyện mà thay đôi tất nên được xếp vào hàng ngũ tất “Có địa vị