Duck hunt
Cấm Ái Tình Nhân

Cấm Ái Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322814

Bình chọn: 9.00/10/281 lượt.

ng ý.” Trần Gia Phân xua xua tay, đồng thời không nhịn nổi lại hỏi: “Có phải

em sợ bạn trai giận không, nên mới kiên quyết không chụp ảnh?”

“Không phải, em không có bạn trai.” Tống Lăng Tâm thản nhiên nói.

“Chị không tin! Làm ơn!” Trần Gia Phân thét lên, “Có phải đạo diễn quảng cáo lần trước không? Chỉ cần em đến trường quay, tính tình anh ta đặc biệt

dễ chịu…, hay là lần trước lúc tiếp đón Tiểu Thiên Vương gặp người đại

diện? Anh ta nhiều lần nói muốn theo đuổi em, sau lần đó, về mặt hành

chính mức độ phối hợp với chúng ta tốt vô cùng! Hay là…”

“Không phải hai người đó.” Tống Lăng Tâm lắc đầu cười, “Chị Trần, sức tưởng tượng của chị phong phú thật.”

“Quái lạ! Người theo đuổi em thật sự rất nhiều, chẳng qua em giả bộ không

phát hiện thôi!” Trần Gia Phân chợt nháy nháy mắt với cô, “Hoặc là chị

đoán đúng rồi, em với thằng em chị yêu xa? Hai đứa vất vả ghê, có điều

em thế này cũng tình cảm thật! Bạn trai ở xa, còn thông minh thành đạt

như vậy!”

Tống Lăng Tâm dở khóc dở cưới, “Không phải thật mà, chị Trần, em đã nói nhiều lần rồi mà.”

“Chị không tin! Em giấu kín vậy chắc chắn sẽ không thừa nhận!” Từ lúc phát

hiện Tống Lăng Tâm che giấu trình độ ngoại ngữ đến tận tám tháng, Trần

Gia Phân không còn tin Tống Lăng Tâm. “Thằng em chị không tới hai ngày

nữa là về Đài Loan nghỉ phép, hai đứa chắc sẽ gặp mặt hả?”

“Nó nói sẽ mời chúng ta ăn cơm…” Câu này đương nhiên là do Trần Gia Phân áng chừng.

“Không được không được, chị không muốn làm kỳ đà, cơ hội hiếm có, hai đứa cứ

hẹn hò vui vẻ đi!” Trần Gia Phân lại nháy mắt, sau đó vỗ vỗ vai Tống

Lăng Tâm, không cho cô cơ hội đính chính đã bỏ đi.

Tống Lăng Tâm thật hết cách. Cô giải thích thế nào cũng không có tác dụng,

dù sao Trần Diệc Danh chỉ là một trong mấy người bạn của cô, sau khi

quay về Đài Loan, vẫn liên tục lén liên lạc; Trần Diệc Danh được cô nhờ

giúp đỡ, rất sảng khoái đồng ý, tuyệt đối không để lộ tung tích cô đi

đâu cho bất cứ ai, đổi lại là, Tống Lăng Tâm phải thường xuyên giữ liên

lạc với cậu ta, để cậu ta yên tâm.

Lần trước ở sân bay từ biệt tuyết rơi đầy, lần gặp lại, là ở Đài Loan nóng bức.

“Cậu gầy đi rồi!” Hẹn nhau ở nhà hàng nhỏ gần công ty, Trần Diệc Danh vừa

thấy cô đã kêu, “Gầy quá! Cậu không ăn cơm hay sao vậy? Có phải giảm cân không đó?”

Tống Lăng Tâm mỉm cười không đáp, nụ cười ấm áp rộn ràng, nhưng mà, ánh mắt cô lại rất ưu sầu.

Trần Diệc Danh là một thanh niên vui vẻ mảnh khảnh, vừa ăn cơm vừa nói tán

gẫu, hết sức phấn khởi báo cáo tình hình gần đây không quên âm thầm quan sát cô.



thật ốm, cảm giác đột nhiên trưởng thành rất nhiều. Khuôn mặt vẫn xinh

đẹp mà thiếu đi ánh sáng rực rỡ lóa mắt, được yêu thương, không còn thấy khí chất ngọt ngào được che chở bằng mọi cách phát ra, thay vào đó là

vẻ bình thản tế nhị.

Cuối cùng, sau khi ăn cơm uống trà xong, Trần Diệc Danh chịu hết nổi.

“Lăng Tâm, cậu không hạnh phúc?” Cậu ta hỏi thẳng.

“Mình cũng ổn mà.” Tống Lăng Tâm theo phản xạ trả lời.

“Nói dối.” Trần Diệc Danh lắc đầu, gương mặt hơi tròn hiện ra vẻ lo lắng,

“Mình nhận ra được, cậu hình như có rất nhiều tâm sự, hơn nữa…”

Cậu nói đến đó bỗng nín bặt. Nhìn cô, rồi nhìn chén sứ trước mặt, dường như đang lo lắng chuyện nghiêm trọng nào đó, dáng vẻ khó mở miệng.

“Sao vậy? Hơn nữa cái gì thế?”

“Mình cho cậu biết một chuyện, nhưng mà, cậu phải hứa với mình là không

giận.” Thật ra lời này là dư thừa, Trần Diệc Danh đến bây giờ chưa hề

thấy dáng vẻ Tống Lăng Tâm giận dỗi. “Mình… trước khi về Đài Loan, có,

có gặp mẹ cậu một lần.”

Trái tim Tống Lăng Tâm bỗng nhiên nặng trĩu, có cảm giác không thở nổi. “Vì… vì sao?”

“Mẹ cậu mấy lần gọi điện hỏi mình có biết cậu ở đâu không. Lăng Tâm, mình

không biết nhà cậu có chuyện gì, nhưng mẹ cậu thật sự rất quan tâm đến

cậu.”

Nhớ lại giọng nói bà Tống già nua mệt mỏi, thành khẩn nhún mình hỏi thăm,

tha thiết hỏi Tống Lăng Tâm đi đâu… Trần Diệc Danh gãi gãi đầu, cậu thật không tài nào cứng rắn từ chối nổi.

“Thế nên, cậu đã nói gì?”

“Mình chỉ nói cậu khỏe lắm, nhưng mình cũng không biết cậu ở đâu. Mình nghĩ

mẹ cậu không tin đâu.” Trần Diệc Danh thở dài, rút một lá thư từ trong

túi ra, đưa cô. “Đây là trước đó mẹ cậu tời tìm nhờ mình đưa cho cậu,

mình thật không thể từ chối. Cậu mà thấy bộ dạng của bà, dù là người làm bằng sắt cũng phải mềm lòng.”

Tống Lăng Tâm y như người máy, động tác nhận thư cứng ngắc. Vừa mở ra nhìn,

bên trong là một xấp tiến dày, còn chu đáo đổi thành Đài tệ.

“Mẹ sợ con không có tiền tiêu xài.” Bà viết, “dù sao bất kể là lúc nào, hay là qua bao lâu, chỉ cần mẹ còn có cơ hội gặp con, thì đưa cho con…”

Tống Lăng Tâm đã không còn thấy rõ khúc sau bà ghi gì, vành mắt vừa đau vừa cay xè, nhưng cô vẫn cố nén không khóc.

Nhớ lại ngày hôm đó vào mấy tháng trước, sau lúc chuyện cô và Tống Khải vỡ

lỡ, ông Tống vẫn luôn không nhìn thẳng cô, cũng không nói chuyện với cô

câu nào, im lặng đi đến phòng cô.

“Dạy dỗ ra thằng Tống Khải súc sinh này, làm con chịu thiệt, ba rất xin lỗi

con.” Ông Tống kiên cường nghiêm nghị, mái đầu cúi thấp đã có nhiều