Teya Salat
Cấm Ái Tình Nhân

Cấm Ái Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322783

Bình chọn: 8.00/10/278 lượt.

a, Tống Lăng Tâm ở nước khác, chính là bỡ ngỡ với cuộc sống

quen thuộc như vậy.

Sau đó, anh theo sự chỉ dẫn của Trần Diệc Danh lúc trước, tìm được công ty của cô,

đứng gần đấy kiên nhẫn chờ, đứng suốt đợi cô cùng đồng nghiệp đi xuống.

Nhìn dáng vẻ tự tại của cô khi nói chuyện phiếm cùng bạn bè, trong lòng

anh thật sự ngổng ngang trăm mối cảm xúc.

Khi cô ở

nhà anh, bởi vì quan hệ với anh, càng về sau căn bản không thể được tự

do, tình cảm lưu luyến của hai người không thể đường đường chính chính

công khai, tuổi trẻ tươi đẹp, cô kiên quyết đè nén.

Được rồi,

nhưng mấy tháng nay, cô được ở trong này tự do hít thở, nhưng thần sắc

cũng không tương đối tốt—bên dưới hai mắt to có viền đen mờ nhạt, cả

người gầy hẳn đi, làn da trắng bệnh gần như trong suốt, không có chút

huyết sắc nào. Tống Khải nhìn, cảm thấy đau lòng sâu sắc mà rõ ràng đến

mức không thể bỏ qua.

Đương

nhiên, còn chứng kiến đêm qua một tên đàn ông xa lạ đưa cô trở về, tình

cảnh dây dưa lằng nhằng với cô, Tống Khải thiếu chút nữa bùng nổ ngay

tại trận. Quả đấm của anh đã nhanh chóng siết lại. Chỉ thiếu chút nữa là vung ra ngoài, anh thật sự muốn đập nát đầu của tên đàn ông xa lạ kia!

Cô là của

anh! Anh thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, báu vật anh cưng

chiều! Nếu cô ở chỗ này quả thật vui vẻ thanh thản, cho dù lòng anh đau

như cắt, cũng sẽ suy nghĩ buông tay; nhưng cứ nhìn cô lo cho mình thành

ra như thế, còn có mấy tên nhàn rỗi rách việc ở bên cạnh như hổ rình

mồi… Không thể nào! Anh tuyệt đối không thể buông tay.

Thấy anh đã lâu không nói lời nào, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, Tống Lăng

Tâm nhịn không được, nhút nhát hỏi: “Anh trai, anh… muốn ăn gì? Em, em

dẫn anh đi ăn, được không?”

Anh không

phản đối, vẫn lạnh lùng không nói nhiều như cũ, mặc cô dẫn anh đến một

quán ăn nhỏ, bàn bày đầy lỗ tai heo, đậu phộng luộc, rong biển, trứng

hầm đậu linh tinh, sau đó lại thêm món sủi cảo làm bằng tay nóng hôi

hổi, canh súp chua cay, ân cần giúp anh lấy tương, múc canh, giúp anh

lấy đũa, lấy muỗng, mặt khác còn lấy thêm đồ uống.

Chờ đồ uống của hai người đưa tới bàn, Tống Khải liếc nhìn cô một cái, lấy đi ly Hồng Trà đá của cô.

“Á? Ly đó của em…”

Tống Khải lạnh lùng ngắt lời cô, “Em bây giờ uống được sao? Không sợ đau bụng ư?”

Nhìn thấy

bộ dáng suy yếu mồ hôi lạnh ứa ra của cô ngày hôm qua, quan hệ của hai

người thân mật đến mức này, dù mới là nghĩ qua, Tống Khải đương nhiên

biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều, Tống Lăng Tâm nghe xong, liền

không hiểu sao mặt đỏ lựng cả lên.

Đối với

thân thể của cô, anh rõ như lòng bàn tay, có thay đổi một chút cũng đều

chạy không khỏi ánh mắt của anh, cho nên, giống như bộ dáng thảm hại

hiện tại của cô, không có lấy một chút trang điểm, cũng chẳng chưng

diện, chỉ có mấy bộ quần áo đơn giản, đều giặt đến cũ đi, tóc cũng rất

lâu rồi không sửa sang lại… Người yêu trong bộ dạng này xuất hiện trước

mặt anh…

Nghĩ đến

đây, Tống Lăng Tâm lén nhìn anh. Tống Khải vẫn lạnh băng như cũ, mặt

không chút thay đổi, không nói gì giúp cô lấy chút đồ ăn trên bàn, còn

thức uống Hồng trà đá vốn dĩ là của cô, cô lại chỉ có thể ngoan ngoãn ở

một bên uống canh nóng, một mặt nhịn không được gắp rau cho anh.

“Ăn ngon

không? Anh có muốn ăn thử cái này không… còn cái này nữa, ăn thử xem

được không?” Trước kia họ ăn ở nhà không được làm thế này thế nọ, Tống

Lăng Tâm rất muốn để anh nếm thử, đồng thời lại sợ anh ăn không quen,

liền ở bên cạnh bận rộn gắp rau, bộn rộn hỏi, bận đến mức cô cũng chưa

ăn được.

Tống Khải cũng không can ngăn cô, chính là đem đồ ăn chia đều thành hai phần, hạ lệnh nói: “Những thứ kia là của em, ăn hết đi.”

“Nhưng nhiều lắm… Anh à, anh muốn ăn nhiều một chút không?”

“Ăn đi.”

Mệnh lệnh của anh cho không phép phản bác, cô đành phải ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Kết quả có

thể vì khẩn trương cộng thêm thể trạng không tốt, nên mất khẩu vị, ăn

uống không nổi, cố ăn cũng ăn không xong, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khải năn nỉ ——

Vẻ mặt Tống Khải không hờn giận, khuôn mặt tuấn tú giống như tượng đá, nhưng vẫn vô cùng tự nhiên nhận đồ ăn còn thừa lại của cô.

Không có biện pháp, ăn ý vô cùng. Họ đã là một phần sinh mệnh của nhau, thật sự không dễ dàng dứt bỏ, chia lìa như vậy.

Nhưng, cô

lại nhẫn tâm chặt đứt đi quan hệ giữa hai người, mặc kệ vì cái gì, không nói một tiếng rời đi… Bỏ lại anh đối phó với ba mẹ, như người đánh mất

trái tim, anh điên cuồng tìm cô khắp nơi!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Khải càng trở nên tối tăm.

Ăn xong bữa tối, sau đó cùng cô quay về chỗ ở, anh xoay người bỏ đi liền, ngay cả nói hơn hai câu cũng không có.

“Anh, anh không lên ngồi chơi một chút sao?” Tống Lăng Tâm thấy anh phải đi, nhịn không được mở miệng gọi anh.

Tống Khải lắc đầu.

“Vậy anh,

anh ngày mai muốn làm gì? Còn nữa, anh, sẽ đợi em chừng vài ngày nữa

chứ?” Một mặt nói, Tống Lăng Tâm một mặt hận mình thật ngốc.

Rõ ràng

thấy anh đến mừng rỡ như điên, vì sao tình cảnh lại trở nên ngượng nghịu như vậy? Cô ngay cả hỏi anh cũng không được, mở miệng hỏi thă