
Dường như mỗi lần gặp mặt, cô đều lưu lại nơi anh ‘vật kỷ niệm’, trên lưng là vết đâm, hôm đó bị cô đánh một bạt tai cũng thường xuyên hiện lên trong đầu của anh. Lần này trên tay lại hằn lên một dấu răng.
Lần sau sẽ là cái gì?
Trong lòng của anh mơ hồ có chút mong đợi!
Không ai ngờ được một người phụ nữ trông dịu dàng như vậy lại bạo lực đến thế, nhưng anh xuất thân từ thế giới ngầm, rất hợp với tính tình bạo lực của cô, đúng là một đôi trời sinh, không phải sao?
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Kiều Nam dùng giọng nói mị hoặc kêu tên Tả Tình Duyệt, nụ cười trên mặt mang theo vài phần cưng chiều.
Ngồi một mình ở tầng cao nhất, đem phần thức ăn còn dư trong hộp ăn hết. Thật khó tưởng tượng, nhân vật uy danh nhất rong thế giới ngầm đang cầm một hộp cơm lạnh ăn say sưa ngon lành, giống như đó là sơn hào hải vị tuyệt vời nhất thế gian này!
Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, cô không phải còn nợ anh một cái hẹn sao? Anh biết nên đến đâu để gặp được cô rồi.
Tả Tình Duyệt trong lòng run sợ, cố trấn tĩnh bản thân, hít thở sâu, đi vào phòng làm việc của Cố Thịnh.
"Cô đã đi đâu?"
Tả Tình Duyệt mới vừa đẩy cửa ra, một thanh âm lạnh như băng liền từ bên trong truyền đến, tựa hồ mang theo vài phần tức giận.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mới vừa bình tĩnh được một chút thì giờ lòng lại thấp thỏm không yên.
"Đi rửa tay." Tả Tình Duyệt nhìn ra chỗ khác, nhỏ giọng nói.
Rắc một tiếng, cây bút trong tay Cố Thịnh gãy làm đôi, "Đi rửa tay mà lâu như vậy?"
Dám lừa anh? Giỏi lắm! Cố Thịnh nhìn từ trên xuống dưới cô, anh sẽ cho cô biết cái giá của sự lừa dối!
Tả Tình Duyệt ngẩng đầu, nhìn Cố Thịnh, cô cảm thấy dường như mình bị nhìn thấu mọi tâm tư, anh ta biết rồi sao? Trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Tưởng rằng Cố Thịnh sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng ngoài dự đoán của cô, Cố Thịnh bấm nút điện thoại gọi tới thư kí phía ngoài "Không phải đã nói mời Tổng giám đốc Kiều tới phòng tôi sao? Người đâu?"
Lúc này, thư ký nhìn thấy Kiều Nam từ trong thang máy đi ra "Tổng giám đốc Kiều đang ở bên ngoài, có mời vào không ạ?"
"Được, mời anh ta vào!" Cố Thịnh nói, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi Tả Tình Duyệt, thấy trong mắt cô lóe sáng, trong lòng tức giận mỗi lúc một lớn, cô là trong lòng đang tơ tưởng đến Kiều Nam sao?
Khóe miệng nâng lên nụ cười châm biếm, Cố Thịnh cúp điện thoại, bỗng chốc đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Tả Tình Duyệt.
"Sao vậy? Sao tay lạnh như thế?" Cố Thịnh đi tới bên cạnh cô, nâng hai tay cô lên, giọng nói dịu dàng quan tâm, nhưng Tả Tình Duyệt nghe được sự áp bức, tức giận như muốn đem cô ra lăng trì trong giọng nói ấy.
Cô biết, anh đang tức giận, hay là anh đã nhìn thấy cô cùng Kiều Nam ở trên tầng thượng rồi!
Tay bị anh nắm, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới, nhưng cô cảm thấy càng thêm rét lạnh.
"Tầng thượng gió to lắm, rất dễ bị cảm, em thật không biết chăm sóc bản thân mình!” Cố Thịnh trầm giọng nói bên tai Tả Tình Duyệt, cô cảm thấy như bị sét đánh, cảm giác như rơi xuống đáy vực. Anh quả nhiên đã nhìn thấy, vậy chờ đợi cô sẽ là sỉ nhục, hành hạ gì đây?
Cố Thịnh thấy thân thể Tả Tình Duyệt run lên, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nắm chặt tay cô, tựa hồ đang phát tiết tức giận trong lòng .
"Tôi chờ nghe cô giải thích!" Cố Thịnh nhỏ giọng ở bên tai cô tiếp tục nói, hơi thở mập mờ nhưng thân thể của cô lại như thoáng qua một dòng điện. Người phụ nữ của Cố Thịnh, anh có thể chủ động không cần, nhưng nếu như muốn hồng hạnh xuất tường, vậy thì không phải là chuyện có thể bàn bạc nữa!
Ít nhất, hiện tại Tả Tình Duyệt vẫn là người đàn bà của anh, anh cũng không có tính toán nhả cô ra, cho nên, anh không cho phép cô cùng người đàn ông khác làm ra loại hành động thân mật như vậy.
Đang lúc này, cửa được mở ra, một giọng nam khác từ sau lưng Tả Tình Duyệt đưa tới.
Kiều Nam thấy bộ dáng thân mật của hai người, ánh mắt bỗng chốc căng thẳng, nhưng một giây kế tiếp, trong mắt lại khôi phục âm lãnh, trên mặt nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
"Tôi không phải quấy rầy đến hai vị chứ?" Kiều Nam sải bước đi vào, hoàn toàn không có vẻ cho thấy mình là người quấy rầy, ngược lại là một loại tư thế ung dung sải bước.
Tả Tình Duyệt nghe được giọng nói ấy, trong lòng càng thêm trầm xuống, sợ cái gì tới cái đó!
Lời nói như có như không quan sát biểu tình của Cố Thịnh, anh ta đang cố nở nụ cười, nhưng đáy mắt cũng là cái lạnh lẽo vốn cô đã quen thuộc.
"Không có gì, Duyệt Duyệt mặc dù da mặt mỏng, nhưng là vợ của Cố Thịnh tôi, cũng nên thích ứng với mọi hoàn cảnh, cô ấy còn cả đời ở bên cạnh tôi mà, vừa đúng lúc để rèn luyện, cũng nên sớm thích nghi thôi." Cố Thịnh kéo Tả Tình Duyệt vào trong ngực, để cho cô tựa vào trước ngực của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Kiều Nam, như muốn nói cho anh ta biết, người phụ nữ này là vợ của anh, cả đời cũng sẽ là vợ của anh, ai cũng đừng mơ tưởng thay đổi!
Tả Tình Duyệt cảm thụ sức lực của anh, cô không muốn ở trước mặt người khác cùng Cố Thịnh thân mật như vậy, muốn tránh thoát, nhưng lý trí nói cho cô biết, lúc này, cô tốt nhất là diễn tốt vai