Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 7.5.00/10/348 lượt.

Trong không khí tràn

đầy sức nóng làm cho người ta sợ hãi, hỗn loạn khiến người ta nhíu mày,

hoàn cảnh không tính là rộng rãi, tràn ngập các tiếng kêu gào cùng rống

lên. Tùy tiện có thể thấy được những tên đàn ông lôi thôi lếch thếch để

trần cánh tay, xúm lại trên bảy tám chiếc chiếu bạc đơn sơ, người người

hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm ngân lượng trắng bóng chồng chất trên mặt bàn.

“Mau mau đặt cửa, mau mau đặt cửa, các vị đại gia, đúng

thời gian liền mở! Mở!” Một thanh niên đầu quấn mảnh vải màu xanh tay

cầm chiếc cốc, ra sức lay động bên tai, hắn cẩn thận nghe sau một lúc

lâu, môi giương lên, đột nhiên đổ xuống trên đài.

“Mở!” Nắp hộp bị dời đi, ba viên xúc xắc trong chiếc bát sứ men xanh vẫn chuyển động như cũ.

Dân cờ bạc đỏ mắt, cắn răng theo tần suất xúc xắc chớp lên:“Đại,

đại……”“Tiểu, tiểu……” Mỗi người đều khàn cả giọng vung tay hô to, biểu

tình dữ tợn, nhìn qua rất giống ác quỷ đầu thai.

Thật lâu sau, tất cả quy về yên lặng, ba cái lục rõ ràng dừng lại trong bát.

Thanh niên mỉm cười:“Báo, nhà cái thông ăn.” Chiếc gậy gỗ dài nhỏ trong tay

nhẹ nhàng gạt xuống, đống bạc liền rầm rầm rơi vào chiếc chậu Thanh Đồng phía dưới.

“Mụ nội nó, hôm nay thật đúng là tà môn.” Trong

khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng không dứt bên tai, có người không cam

lòng, đấm ngực dậm chân, tung tiền túi nóng lòng gỡ vốn; có người uể

oải, thua xong toàn bộ gia sản, thất hồn lạc phách chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên, càng nhiều người đem ánh mắt nhắm ngay vào nhà cái trong vòng một ngày đã mở ra hơn ba mươi lần thông ăn –

“Các vị đại gia có chỗ nào không hài lòng có thể đến nhã gian phía sau, đại

tiểu thư nhà ta đang cùng quản sự bàn bạc.” Thanh niên không nóng không

lạnh trả lời, thần thái tự nhiên, trên mặt không phát hiện một chút khó

xử.

Vừa nghe đến danh hào Tô gia đại tiểu thư, mấy tên đàn ông

mới vừa rồi còn không cam lòng trong khoảng thời gian ngắn đã ngậm miệng lại, biểu tình giống như nuốt phải ruồi, nháy mắt liền yên lặng xuống.

Ai cũng biết, Tô Khởi Vượng thủ phủ thành Dao Châu có một người con gái,

mặc dù diện mạo bình thường, nhưng khí chất dịu dàng, ngày thường hay

làm việc thiện, được dân chúng trong thành thừa nhận. Nhưng sao một tiểu thư khuê các hiền thục uyển chuyển hàm xúc, lại vào năm tám tuổi thu

một nha hoàn hầu cận tâm địa ác độc, làm việc tàn nhẫn, bất cận nhân

tình, còn có một thân võ nghệ cao cường mà đàn ông hy vọng, nghe đồn

người này cực kỳ hộ chủ, chỉ cần có người bất kính với chủ tử nhà mình,

đều lâm vào hoàn cảnh bị đánh một trận.

Phụ nữ cường hãn như vậy, ai dám động? Mặc dù bọn họ có gan đi kêu gào cùng Tô gia tiểu thư, chỉ

sợ cũng sẽ bị con cọp mẹ đánh cho răng rơi đầy đất…… Vừa nghĩ như thế,

mọi người lại mặt xám mày tro, rơi vào đường cùng chỉ có thể khởi động

tinh thần tiếp tục đặt cửa, chờ mong ông trời có thể quan tâm đến mình,

đòi lại tiền bạc.

Không khí nhanh chóng trở nên nóng bỏng, những

thanh âm ồn ào lúc trước nghe được lại lần nữa thăng cao. Khác biệt với

sự hỗn loạn bên ngoài, giờ phút này, cách một tầng vải đen rất nặng,

trong nhã gian không khí thật bình thản.

Tô Cẩm Dạ ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, sổ sách đặt trên đầu gối, một tay đặt trên bàn trà

cạnh người lưu loát sử dụng bàn tính, một tay kia đặt lên tay vịn, dáng

vẻ tự phụ, không chê vào đâu được.

Bên cạnh có một cô gái dâng trà:“Tiểu thư, trà.”

“Ưm.” Nàng thản nhiên ứng một tiếng, nhưng không đưa tay tiếp nhận ly trà,

chỉ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nha hoàn có khuôn mặt lãnh diễm,

một hồi lâu mới khẽ thở dài:“Sơ Tình, em sẽ không gả được.”

Cô gái đứng thẳng dậy, không cho là đúng:“Em không ngại cô độc cả đời.”

Cẩm Dạ mỉm cười, tiếp nhận nước trà nàng đưa:“Dân chúng thành Dao Châu đều

nói em là một cô nương hư hỏng gian ngoan mất linh, đi theo bên người vị Bồ Tát sống như ta có thể được cảm hóa.”

Sơ Tình buông đôi mắt:“Tiểu thư rất để ý?”

Cẩm Dạ bật cười:“Không phải để ý, ta chỉ cảm thấy bọn họ rất quá đáng.”

Nghe ra ý mỉa mai trong miệng nàng, Sơ Tình bĩu môi, xoay người sửa sang lại sổ sách chồng chất trên bàn,“Những thứ này người định xem xong ở sòng

bạc luôn sao? Hay là sai một tiểu nhị đưa về Tô phủ.”

“Không.” Nàng cự tuyệt rõ ràng,“Ta đã nói với cha không quay về dùng bữa tối, chúng ta ở lại đây, qua giờ Dậu rồi về.”

Nghe vậy Sơ Tình dừng lại, bất đắc dĩ nói:“Em biết người đang đợi cái gì.”

Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái, hỏi lại:“Ta đang đợi cái gì?”

Hai người đối diện, ai cũng không mở miệng.

“Đại tiểu thư.” Sau màn che sau bỗng nhiên tiến vào một cái đầu, là một

thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, ánh mắt chạm đến Sơ Tình lạnh lùng

lập tức thay vẻ mặt kinh sợ,“Chào Sơ Tình cô nương.”

Sơ Tình nhíu mày:“Xảy ra chuyện gì?”

Thiếu niên lo lắng:“Có mấy tên huyện khác đến gây sự, hiện nay nợ chúng ta

mấy ngàn lượng, còn đả thương vài hộ viện.” Hắn dùng một tay bụm mặt,

máu loãng từ khe hở chảy xuống, ‘tích táp’ rơi trên mặt đất.

Nhìn đến mấy chỗ đỏ sẫm kia, Sơ Tình hoảng thần, lạnh lùng nói:“Đi ra

ngoài!” Quyết đoán đem thiếu niên đẩy dời đi nhã gian,