
a cũng từ từ nhường ra một lối đi, để
cho hắn chán nản rời đi.
Tại sao một người
đàn ông hoàng kim lại thâm tình như vậy cũng gặp phải sự lừa dối thế này, mọi
người lại nhìn một chút người trên đài đang khóc đến lê hoa đái vũ, một bộ dạng
điềm đạm đáng yêu Kiều Hỷ, nhưng chỉ nhận được toàn là những cái liếc nhìn khi
dễ cùng chán ghét. Đã đến thời khắc như vậy rồi, cô gái dâm đãng lại ác độc này
còn muốn giả dạng làm mặt đáng thương lừa gạt sự đồng tình của mọi người, thật
là ghê tởm mà.
Diệp Hiên Viên từ từ
đi ra hội trường, trực tiếp đi tới bãi đậu xe dưới đất. Mở cửa xe ra, đã thấy
Lăng Thịnh đang liên tục cười ngồi ở ghế tài xế, trước mặt là một cái notebook
nho nhỏ để trực tiếp xem rõ tình huống bên trong hội trường.
Notebook tuy nhỏ nhắn
nhưng vẫn có thể đem vẻ mặt của mọi người cùng lời nói trong hiện trường trực
tiếp truyền đến thật rõ ràng, bao gồm bộ dạng Kiều Hỷ đáng thương không ai giúp
vẫn lắc đầu phủ nhận, tiếng cười lớn của Kiều Chấn Vũ vừa dữ tợn lại cuồng vọng,
cùng với các máy ảnh nhá liên tục trong hội trường, những khuôn mặt của ký giả
dù là ngưng trọng đồng tình hoặc là khi dễ cũng trực tiếp truyền đến rất rõ
ràng.
"Đầu gỗ, kỹ
thuật diễn không tệ nha!" Nghiêng đầu, Lăng Thịnh cười trêu ghẹo nói.
Diệp Hiên Viên rút
ra khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau lên ngón tay thon dài nói: "The game
over!"
Gương mặt tuấn tú của
người đàn ông là nụ cười mãn nguyện, không còn bộ dáng bi thương chán nản như
lúc trước nữa .
Vứt bỏ khăn giấy
trong tay, Diệp Hiên Viên dừng nụ cười, "An bài làm cho Kiều Chấn Vũ biến
mất, về phần Kiều Hỷ thì——" Sắc mặt Diệp Hiên Viên run lên, "Đưa cô
ta đi ra đảo rồi hảo hảo chăm sóc!"
"Tiểu tử cậu
thật không phải tàn nhẫn thường đâu, chỉ cần nói trên cái đảo kia không có gì để
có thể sống được, vậy Đại Mỹ Nhân phải làm sao đây ?"
Diệp Hiên Viên dịu
dàng cười một tiếng, "Không phải còn có cậu nữa sao? Lấy bản lãnh của Lăng
gia, muốn một người sống quá canh năm thì tuyệt đối sẽ không để canh ba đã bị
Diêm Vương mang đi!"
"Phải phải. .
. . . . Tớ bảo đảm nghiệt chủng trong bụng cô ta sẽ an toàn sanh ra được chưa!
Cậu đừng có đánh giá cao người ta như vậy chứ, người ta sẽ xấu hổ nha!"
Lăng Thịnh cười duyên dựa vào cái ngực rộng của Diệp Hiên Viên.
Diệp Hiên Viên khẽ
nghiêng người, tránh không cho Lăng Thịnh động tay động chân."Chạy về nhà
cậu đi, tôi muốn mang Miên Miên trở về!"
Lăng Thịnh cứng đờ
người, sau đó nhanh chóng cười duyên lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau, một chiếc
Porsche màu trắng bạc từ bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Khải Việt chạy thật nhanh
rời đi .
Có kinh lần đầu
Buổi tối, cô núp ở
trong chăn. Gió xuân mang theo chút hơi lạnh, về đêm lại càng lạnh hơn đôi
chút. Cô ôm bụng, càng cuốn drap giường vào người chặt hơn. Rất đau, rất đau,
toàn thân cô đều cảm thấy lạnh lẽo, dù đã đắp rất nhiều chăn như vậy nhưng cô vẫn
cảm thấy lạnh như băng.
Anh hai anh giờ
đang ở đâu? Đúng rồi, tối nay anh có công chuyện, không thể quấy nhiễu anh. Dù
nói như thế nào đi nữa, cô vẫn luôn ghét mang sự phiền toái đến cho người khác
nhất là với anh hai. Cho nên không có chuyện gì cả, không sao hết, có lẽ cô chỉ
là ăn bậy rồi bị đau bụng thôi. Cô nằm ở trên giường, kéo cái chăn tự nhũ lòng.
Nhịn một chút là sẽ ổn thôi, nhịn một chút là sẽ ổn cả thôi.
Nghĩ như vậy nhưng
bụng cô lại đau quặn lên một hồi,cô nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng cảm giác chỗ
tư mật hình như mơ hồ có giọt nước rỉ ra. Không giống với cái loại mật ý hương
vị ngọt ngào, mà chính là nước chân chân chính chính đang róc rách chảy. Rốt cuộc
là có chuyện gì xảy ra, cô gượng ngồi dậy, mở đèn, đồng thời vén chăn lên.
Trên tấm drap giường
màu xanh nước biển đã dính loang lổ những vết máu, cô nhìn lại cái quần ngủ màu
vàng nhạt trên người cũng dính đầy vết máu đỏ tươi.
Lòng cô run lên, chẳng
lẽ cô sắp chết rồi, tại sao cô lại chảy nhiều máu như vậy? Cô hoảng hốt không
dám nằm ở trên giường nữa, lăn lộn muốn leo xuống giường nhưng lại bị rơi ngã
xuống sàn nhà.
Bóng đêm bao trùm,
cô ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo không nhúc nhích. Trên người cô vẫn cảm thấy
đau đớn khó chịu như cũ, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không quan tâm đến chuyện
đó. Cô chỉ ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mà ngơ ngác nhìn vết máu dính trên giường.
Màu đỏ rất sậm, sậm
đến chói mắt, đây là điềm báo sắp kết thúc của một sinh mạng sao?
Không gian thật yên
tĩnh, quạnh quẽ, đây là sự yên tĩnh cùng bình yên trước khi chết sao?
Đột nhiên, thân thể
cô run lên, cảm giác dũng đạo dưới hạ thân hung ác gây áp lực co lại một cái.
Cô cúi người nhìn xuống, máu tươi dọc theo bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn mà từ từ
chậm rãi chảy xuống, ở trên da thịt trắng tuyết trong suốt chảy từng dòng nhỏ
máu đỏ xuống, những giọt máu ấy giống như có sinh mạng mà không ngừng tiến bước
về phía trước, thậm chí là chạy nhảy tung bay lên. Ngô, bụng cô kêu gào đau đớn,
đau quá, giống như da thịt của cô bị cắt xuống vậy, rất đau đớn khó chịu .
Trong lúc cô đang
thất kinh, chỉ có thể chăm chú nhìn máu từ từ chảy ra lan tràn