
, cuốn lấy bàn tay đang chảy máu" Cô gái, thân thể của
con gái là trời ban cho cháu, mình phải coi như báu vật trân trọng yêu
quý mới phải. Nếu như cháu không yêu quý bản thân cháu thì đừng mong có
ai sẽ yêu quý cháu."
Lời của bà lão êm ái,chậm chạp, thẳng táp xuyên thấu màng nhĩ đến thẳng
tới nội tâm của cô, bình sinh rất thích ấm áp, đồng thời, động tác của
bà lão dịu dàng như một người mẹ làm cô cảm thấy thật ấm áp.
Cuộc hành trình đó, mặc dù bên ngoài lạnh và nhiều gió, nhưng trong lòng cô đã có một nhu tình lan toả. Nhìn xuống, cô nhìn tay được băng bó kĩ
trong lòng có một cảm giác không lĩnh ngộ. Đúng vậy a, ngay cả bản thân
mình, mình không yêu thì lấy cái gì muốn người khác yêu mình.
Cùng lúc đó, Nguyễn gia trạch
Vừa vào thư phòng, Hiên Viên đang kéo tay Kiều Hỉ lập tức hất ra" Tôi
gọi cô làm tốt công việc của mình, không phải muốn cô khi dễ cô ấy!
Vậy
thì cô không muốn Kiều Thị rồi hả?
Kiều Hỉ Ngươi nhìn trên tay về thương nhỏ bé cươi hắc hắc "Diệp đại tổng tài, con mắt nào của anh thây em khi dễ cô ấy, rõ ràng là em toàn tâm
toàn ý lấy lòng cô ấy a"
"Tóm lại, cô tốt nhất không cần cố ý tính kế với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô”
Kiều Hỉ ngươi quyến rũ thổi một hơi trên vết thương nhỏ"
Em nào dám.Diệp đại tổng tài, em nào dám có ý định gì,em không phải cố ý kích thích cô
ấy . Sớm nói kích thích cô ấy không phải là chủ ý của anh sao, Diệp tổng tài. Anh cũng không phải không nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô ấy khi
bảo cô ấy gọi em là chị dâu. "
"Đúng rồi, bôi thuốc cho em đi." Kiều Hỉ Ngươi đem một hòm thuốc mở ra, nhìn về phía Hiên Viên nói
Hiên Viên cười lệch: Vết thương như vậy vẫn không thể chết được."
"Diệp đại tổng tài, em thích nhất là làm nam nhân ngang ngược, anh nên
cầu nguyện trong thời gian khế ước này tồn tại không nên để em yêu anh,
nếu không_____" Kiều Hỉ vuốt ve đôi môi đỏ tươi, ý vị sâu xa cười một
tiếng:" Em cho du anh không yêu em, em cũng sẽ dung mọi thủ đoạn đem anh đoạt lấy!"
Nghe nói xong, Diệp Hiên Viên nhìn lại, động mi cười một tiếng " Coi như là dẫn sói vào nhà chính là vậy đi, nhưng mà tôi lại có thể đảm bảo
tuyệt đối thời điểm nó đi ra chỉ là chó! Đối với chuyện này_________tôi
tuyệt đối có thể đảm bảo" nói xong không quay đầu lại đi ra thư phòng.
Lưu lại Kiều Hỉ Ngươi nắm chặt ngón tay rướm máu, hàm răng hung hăng cắn môi,đôi mắt xinh đẹp tràn đầy âm chí
Đại tẩu 2
Cô nhìn đám người đi lại trên đường phố, không có mục đích đi dạo
khắp nơi. Buồn cười cô ngày hôm qua vẫn còn vì anh hai không ở nhà mà
không muốn về nhà, mà hôm nay, lại là bởi vì anh hai ở nhà mà không dám
về nhà.
Cuộc sống thật là vở kịch a, khó trách có người nói cuộc đời như một vở
kịch, mỗi người đều ở đây trên võ đài của mình vung vẫy thanh xuân cùng
tinh lực, mỗi người diễn một nhân vật khác nhau, sau đó ở các hoàn
cảnh khác nhau diễn các vai khác nhau của cuộc sống.
Cúi đầu nhìn qua vết thương trên tay ghim thành nơ con bướm , âm thầm
thở dài một tiếng, trên võ đài cuộc đời của mình rốt cuộc cô phải diễn nhân vật nào đây.
Đêm từ từ rơi xuống , phương xa từ từ nhà nhà đã lên đèn.
Trên đường cái người đi đường trỡ nên thưa thớt, không khí lạnh như
băng, bội cảm thê lương.
Mọi người khi mệt mỏi đều có một mái nhà để về nghĩ ngơi, có thể bỏ
xuống mọi bất an cùng áp lực của mình. Tại trong cái ngọn đèn nho nhỏ
đó, có lẽ có cha mẹ từ ái ân cần, có lẽ có bằng hữu thiết tha an ủi, có
lẽ còn có người thương dịu dàng an ủi, tóm lại nới ngôi nhà nhỏ đó làm
nơi thật ấm áp, làm cho người ta thật hâm mộ.
Nhưng là, cô còn một nơi như thế để về sao?
"Tiểu đáng yêu, làm sao em ở chỗ này?" Sau lưng truyền đến một thanh âm
nghi ngờ xen lẫn tò mò.
Quay đầu lại, cô nhìn mỹ nhân trước mặt, nghi ngờ chỉ chỉ lỗ mũi cuả
mình, "Chị, đang bảo em sao?"
Mỹ nhân đi tới trước mặt của cô, nâng lên môi đỏ mọng, cười nói: "Làm
sao rồi, tiểu đáng yêu, không nhớ chị a ,chị là vì ngươi làm làm tóc
tên là Anna."
Nói đến đây, trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua một bóng người, a, nghĩ tới, nguyên lai mỹ nhân kia là thợ trang điểm.
Cô ngẩng đầu lên, cười nhẹ, "Chị Anna, làm sao chị ở chỗ này?"
Anna đi tới, vỗ bả vai của cô nói: "Đây nên là chị hỏi em đây? Đã trễ
thế này, thế nào vẫn chưa về nhà?"
"Nhà?" Cô mắt khép hờ, bất an nói: "Em thật ra là là lạc đường!"
Anna cười to, "Thật là một đứa nhỏ ngốc, nhà em ở khu nào, chị sẽ đưa em về!"
Cô xem nhìn hoàn cảnh chung quanh rất lạ, sợ đi nữa lại thật sự lạc
đường. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.
"Đúng rồi, em đói bụng chưa? Chúng ta ăn một chút gì đi!" Nói xong liền
lôi kéo cô hướng KFC đi tới.
Ngồi trên xe, cô ăn đùi gà, uống một ly nóng hổi trà sữa trân châu,
cuối cùng trong dạ dày ấm áp nhiều, xoay người, cô chân thành nói tiếng,
"Cám ơn!"
Anna rút ra khăng giấy, nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa vết dầu dính trên
khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Nhìn em, giống như vài ngày rồi
mới được ăn vậy, nơi này còn có bánh trứng, nhân lúc còn nóng ăn đi!"
Cô cảm kích gật