
hằm chằm đôi nam nữ phá hư bộ mặt thành phố.
"À? Anh Minh Kiệt, tại sao anh lại nghĩ quẩn như vậy? Phụ nữ trên thế giới nhiều như vậy, thế nhưng anh lại lựa chọn chị hai nhà em, em thấy là anh ngại mình sống đã quá lâu, muốn rút ngắn tuổi thọ có phải không? Ai, cũng không phải là em chê chị hai không tốt, chỉ là. . . . . . Một cành hoa nhài xinh đẹp cắm trên bãi phân trâu, anh không cảm thấy có chút đáng tiếc sao? Anh xác định không muốn đi nhìn nhiều một chút hay sao? Em bảo đảm anh nhất định sẽ hối hận." Em trai Phương không rõ ràng lắm tình huống, còn đứng bỏ đá xuống giếng.
Hết cách rồi, ai bảo trong cảm nhận của cậu Lệ Minh Kiệt quả thật quá ưu tú, hợp với chị hai, nhưng đáng tiếc!
Đi trên đường tùy tiện gặp một người phụ nữ đều mạnh hơn chị hai.
Ba Phương dùng lỗ mũi phun khi tức, tức giận trợn trừng mắt nhìn con gái bảo bối chui vào lòng của kẻ địch, thở phì phò lớn tiếng kêu la, " Thằng nhóc thối, tôi không hề có ý nghĩ muốn chuẩn bị đám cưới cho con gái quá sớm, hừ, tán thưởng cậu là một chuyện , để cho cậu trở thành con rể của tôi lại là một chuyện khác, đừng tưởng rằng năng lực đánh cờ tốt hơn so với tôi là có thể làm cho tôi đồng ý cậu, muốn kết hôn với con gái của tôi, có thể, chờ tiền lương hàng năm của cậu vượt qua năm trăm vạn thì trở lại cầu hôn."
Ông hoàn toàn không biết tiền lương hàng năm năm trăm vạn đối với Lệ Minh Kiệt mà nói căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, bởi vì cậu đã phải có cái năng lực này từ sớm, đâu chỉ năm trăm vạn, thậm chí vượt qua nhiều rồi.
Chỉ là Lệ Minh Kiệt rất tốt bụng, lựa chọn không lên tiếng, tránh cho tổn thương tâm hồn mong manh của ba Phương, cậu nguyện ý chờ, chờ đến có một ngày người con gái trong ngực tự mình gật đầu, nguyện ý gả cho cậu mới thôi.
"Ai nha! Bây giờ các con mới ở một chỗ a! Ta nói Minh Kiệt, cháu cũng thật là quá vô dụng, mẹ Phương cho là cháu đã thông suốt từ sớm. Hai người các con hành động mờ ám thân mật, mẹ đều nhìn thấy, nếu không làm sao có thể dung túng cho các con nằm ngủ ở chung một phòng trong phòng từ nhỏ đi? Chẳng lẽ. . . . . . Đàn ông thành thục muộn còn chưa tính, bản năng tình cảm cũng so với chậm hơn so với phụ nữ à? Mẹ Phương rất muốn sớm trở thành bà ngoại trẻ tuổi, cháu phải dồn thêm chút sức đi." mẹ Phương mặt kinh ngạc mà nói.
Bà cho là cái hai đứa nhỏ này đã ở chung một chỗ từ sớm rồi, thế nào. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, tình cảm của hai đứa mới có phát triển thêm một bước? Qúa chậm!
"Nhớ năm đó mẹ cùng ba các con . . . . ." mẹ Phương nhai đi nhai lại tiểu thuyết tình yêu phong phú của mình, hiển nhiên bà mới là cao thủ thâm tàng bất lộ, quan hệ mập mờ đều có thể nhìn thấu triệt hơn so người khác.
Người nhà họ Phương náo nhiệt ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn, giống như cảnh tượng cuộc sống quen thuộc lại lần nữa tái diễn.
Không có ai rời đi, không có ai biến mất, lại càng không có ai phải trải qua cảm giác cô độc tịch mịch, chỉ cần đứng ở bên người nhà họ Phương, chỉ cần đứng ở nơi có Đồng Ân tồn tại, bất kỳ nơi nào cũng đều là nhà của cậu .
"Mau vào trong nhà, một nam một nữ lại đứng ở cửa ra vào ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì?" ba Phương khó chịu nhắc nhở, nụ cười trên bờ môi lại có thể thấy được rõ ràng.
"Đúng đúng đúng, thật bận, hôm nay Minh Kiệt trở lại, mẹ phải đi chợ mua nhiều đồ ăn chút, còn có gà nữa, Minh Kiệt thích ăn gà mẹ nấu nhất. Con trai! Cùng mẹ đi chọ, giúp mẹ cầm đồ." mẹ Phương đột nhiên phát hiện trong tủ lạnh không còn gì cả, vội vàng cầm ví tiền.
"Anh Minh Kiệt, đợi lát nữa cơm nước xong, nhớ chơi game với em, em cho anh biết, em đã mua một trò mới, bảo đảm anh nhất định sẽ rất thích."
Chị cả Phương khoát khoát tay, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, "Em trai à, em không có nhìn thấy trong mắt Minh Kiệt chỉ có Đồng Ân thôi sao? Đừng làm kỳ đà cản mũi nữa có được hay không? Thiệt tình."
"Chậm một chút cũng được! Chờ anh Minh Kiệt nhìn chị hai đủ rồi, lại theo em."
"Không được, ba chờ lâu lắm rồi." Ba Phương chen vào nói.
"Con trai! nhanh lên, lâu thêm chút nữa là chợ tan mất rồi." Mẹ Phương thúc giục.
"Con tới rồi!" Em trai Phương bất đắc dĩ đáp lại.
"Hai người còn muốn ôm đến lúc nào nữa? Mau vào trong nhà." Ba Phương nhìn chằm chằm đôi nam nữ, nhìn con gái bảo bối cùng đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, trong lòng rất không ưa.
"Có cần chị giúp chuẩn bị một cái giường lớn hay không?" Chị cả Phương nhạo báng.
"Con gái cả con nói cái gì vậy?" Mặt ba Phương sửng sốt, sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên rất tức giận.
Chị cả Phương le lưỡi một cái, nhanh chóng trốn vào bên trong nhà.
Ba Phương vội vàng đi theo vào trong nhà, muốn tiến hành giáo dục quan niệm nam nữ.
Rốt cuộc. . . . . . Tỉnh táo lại.
Phương Đồng Ân cắn môi, lưu luyến đưa tay vuốt ve gương mặt của Lệ Trà Kiệt.
Con người! Quả nhiên là lòng tham không đáy, rất không biết thỏa mãn, rõ ràng mỗi ngày nhìn thấy đối phương trên webcam, nhưng có thể thật sự sờ được, cảm nhận nhiệt độ đối phương, và có thể nhìn được cảm xúc trong mắt đối phương , thật sự khác biệt rất lớn.
"Tôi đã trở về." Ôm thật chặt người con gái trong ngực, Lệ Minh K