
có việc cần thì không đến làm gì.
“Ông
nói cái gì?”
Có
tiếng nói chuyện truyền đến bên tai tôi, trong tiềm thức, tôi không hề phát ra
tiếng, chỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe, ý thức bắt đầu thanh tỉnh, sự đau đớn
cũng dần lan tràn khắp cơ thể, đau quá, phía sau lưng, khuỷu tay, đầu... Toàn
thân cao thấp tựa như bị chia rẽ.
“Sảy
thai, ông nói là sảy thai sao?” Đó là giọng nói của Đường Diệc Diễm, vĩnh viễn
đều chuyên trì, bá đạo như vậy, còn mang theo lửa giận.
“Thân
thể của phu nhân rất suy yếu, đứa nhỏ còn chưa đủ tháng, lần này sảy thai đã
tạo thành sự tổn thương rất lớn đối với cơ thể người mẹ, cho nên...” Giọng nói
của bác sĩ có chút khiếp sợ, mang theo sự run rẩy, tôi có thể tưởng tượng được,
Đường Diệc Diễm đã dùng ánh mắt hung ác như thế nào để trừng ông ta.
Mà ông
ta nói...
Cho
nên... Báo ứng đã tới?
Chúng
tôi dùng mạng sống của người khác để đổi lấy hạnh phúc, cuộc sống như vậy, cho
nên... báo ứng mới đến đây?
“Chỉ
sợ.... sau này, cơ hội mang thai của phu nhân sẽ rất thấp!”
Bác sĩ
nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại tuyên bố một sự thật quá tàn khốc!
Cho nên
báo ứng quả thực đã đến đây, rốt cục đã đến rồi!
Không
khí quá mức im lặng, làm cho người ta không thở nổi.
“Đường
tiên sinh, thực ra trong y học không có định luận tuyệt đối, chỉ cần sau này
phu nhân cố gắng điều dưỡng, có lẽ...”
“Được
rồi, ra ngoài đi!” Rốt cuộc, tôi cũng nghe được tiếng nói đầy ám ách của Đường
Diệc Diễm.
Tiếp
theo là tiếng bước chân, cửa nhẹ nhàng khép lại, “lạc đát” một tiếng, tôi còn
nghe thấy được tiếng miệng vết thương bị xé rách, máu tươi “róc rách” chảy ra, tụ
lại!
Sự đau
đớn trên người vĩnh viễn cũng không bằng được thương tích trong lòng.
Bàn tay
bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, bao bọc, hơi thở nóng bỏng phả trên mặt, nhưng sự
ấm áp lại bị ngăn cách bên ngoài trái tim.
“Thực
xin lỗi... Thực xin lỗi...” Một giọng trầm thấp vang lên bên tai tôi, mang theo
chua xót, va chạm vào trái tim yếu ớt.
Đường
Diệc Diễm, anh có thể nói với tôi “thực xin lỗi”, vậy còn tôi thì sao? Tôi biết
phải sám hối với người nào đây, họ đều bị anh tự tay ném xuống địa ngục!
“Mang
đi, mang nó đi!” Tôi hướng về phía vú Trương rít gào, ánh mắt giận dữ trừng
lên, như thể Đường Tinh Vũ đang khóc nháo muốn được tôi ôm một cái là điều tôi
cực kì chán ghét. “Mang nó đi cho tôi, mang đi, tôi không muốn nhìn thấy nó!”
“Thiếu
phu nhân!” Vú Trương ôm con đang khóc nháo không ngớt, cố vươn cánh tay của con
hướng về phía tôi, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, không rõ vì sao người
luôn yêu thương con như tôi đột nhiên trở nên như vậy.
“Tôi
bảo bác ôm nó đi ra ngoài, đi ra ngoài! Khiến nó cút ngay đi!” Tôi tàn nhẫn
rống lên, mặc kệ Đường Tinh Vũ khóc nháo đến thế nào tôi vẫn thờ ơ.
“Em
đang làm cái gì đây!” Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Diệc Diễm vang lên, hắn
tiến lên, liếc mắt nhìn Đường Tinh Vũ đang nằm trong lòng vú Trương một cái. “Nó
là con của em!”
“Nó
không phải, làm cho nó cút đi!” Tôi gạt hết chén cốc trên bàn xuống dưới, phòng
bệnh trở nên càng thêm hỗn loạn không chịu nổi, đứa nhỏ khóc nháo, người lớn
bối rối bước đi...
“Tôi
không muốn nhìn thấy nó, cút!”
“Mẹ...
Mẹ...” Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn Đường Tinh Vũ liều mạng vươn cánh
tay nhỏ bé hướng về phía tôi, la lên, chỉ là một tiếng mơ hồ, nhưng cũng từng
là tiếng mà tôi chờ đợi, là tiếng mà tôi không nề hà phiền táo cầm lấy bàn tay
nhỏ bé của con, dạy con nhớ kỹ: “Tinh Vũ, Tinh Vũ... Nào... gọi mẹ đi con...
Mẹ... Mẹ!”
Mẹ, từ
ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới, vào lúc này lại thoát ra từ miệng của
con. Đường Tinh Vũ vẫn khóc nháo, nước mắt không ngừng chảy làm người ta
lo lắng, không rõ vì sao mẹ lại thất thường như vậy, theo bản năng đưa tay về
phía tôi, thân mình mập mạp liều mạng nghiêng về trước, chỉ là muốn một cái ôm
từ tôi.“Mẹ... Mẹ...”
“Thiếu
phu nhân!” Trong mắt vú Trương đều là những giọt lệ chua xót, tôi đau đớn siết
chặt tay lại, quay đầu “... Đi ra ngoài... Cút đi!”
“Thiếu
phu nhân!”
“Đủ
rồi!” Đường Diệc Diễm không thể nhịn được nữa, nói với vú Trương: “Đưa tiểu
thiếu gia về nhà, chăm sóc cẩn thận!”
“Vâng...
Thiếu gia!” Vú Trương thở dài, trước khi đi còn oán hận liếc tôi một cái, con
không rõ sự cự tuyệt của tôi, vẫn giãy dụa trong lòng vú Trương, mắt rưng rưng
nhìn tôi lần nữa, khóc nháo, thanh âm cũng bắt đầu trở nên khàn khàn!
Tôi cố
gắng dùng sức kìm nén... Cho đến khi tiếng khóc của con càng ngày càng xa, tôi
mới xoay người, dựa vào gối, không nói gì!
Đường
Diệc Diễm vẫn luôn đứng ở cửa nhìn tôi, chợt đi tới, nắm lấy tay tôi. “Diệp
Sương Phi, ý chí của em là sắt đá sao? Em hận tôi, ngay cả con cũng hận luôn
sao? Thằng bé là đứa con bảo bối của em!” Ngay cả hắn cũng hoang mang vì sao
tôi lại trở nên vô tình như vậy.
“Không
sai!” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn. “Tôi chính là hận nó, hận đồ nghiệt chủng này!”
“Ba!”
Rốt cuộc, tôi lại thưởng thức đến tư vị bàn tay của Đường Diệc Diễm, nóng cháy,
nhưng không đau, như thế nào cũng kém nỗi đau trong lòng tôi, bởi vì đó là con
của t