Insane
Cấm Tình

Cấm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326775

Bình chọn: 9.5.00/10/677 lượt.

tối đen, tôi không

nhìn thấy biểu tình của Đường Diệc Diễm. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng

nhìn không ra tôi hiện tại đang run sợ và chột dạ đến thế nào.

“Thật

sao?”

“Ừm!”

Không rõ tại sao hắn lại lần nữa ép hỏi, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy? Dù sao biết

rõ còn cố hỏi vốn là thói quen hắn!

“Tôi

muốn nghỉ ngơi, anh muốn... thì cũng nhanh lên!” Sợ hãi hắn lại ép hỏi, tôi cố

ý phá vỡ đề tài này, không muốn cảm giác được hơi thở của hắn lan tràn trên

người tôi.

Lập

tức, tôi nghe được tiếng cười nặng nề của Đường Diệc Diễm.

“Em

nghĩ rằng anh tìm em làm gì, giải quyết nhu cầu chắc?”

Không

phải sao? Tôi rất muốn nói, nhưng vẫn thông minh không mở miệng.

Đường

Diệc Diễm nhẹ nhàng thở dài bên tai tôi, thân mình vừa chuyển, tôi lâp tức ghé

vào ngực hắn, chỉ nghe một giọng nói thản nhiên bên tai: “Ngủ đi!”

Tôi

nhíu mi, sao hôm nay hắn lại hành động khác thường như vậy, hắn không phải đến

để phát tiết sao? Ghé vào trên người hắn, cảm giác được tim hắn đập lần lượt va

chạm hai má của tôi, trước đó không lâu, tôi đã nghĩ khuôn ngực này sẽ che chở

cho tôi, tôi nghĩ hạnh phúc của tôi là ở đây, nhưng... Ai mà ngờ, hắn cuối cùng

vẫn trở thành cơn ác mộng của tôi.

Một

người đàn ông làm tôi mang cảm giác tội lỗi nặng nề, một ác ma khiến tôi vạn

kiếp bất phục, cũng là người tôi yêu sâu sắc!

Tôi nên

đi nơi nào, tôi rốt cuộc phải làm sao mới có thể giải thoát, nhiều ràng buộc

làm tôi lại lần nữa do dự, lại lần nữa bồi hồi, lần nữa thương tổn mọi người,

tôi thất bại, vĩnh viễn chịu thua sự yếu đuối của mình, bại trong do dự của bản

thân!

Đường

Diệc Diễm, nếu... nếu lúc trước tôi nghe lời hắn, từ bỏ tất cả để rời đi, chúng

tôi có thể có được hạnh phúc không?

oOo

Thật

hiếm có, Đường Diệc Diễm lại ở nhà dùng bữa sáng, một thời gian dài, hắn không

ăn cơm nhà, có lẽ là do sáng nay được bồi thường “tiếc nuối”một hồi, hắn rạng

rỡ tiến vào phòng tắm, còn tôi mệt đến nỗi không thể cử động nổi một ngón tay,

không rõ tại sao ở trên giường hắn luôn dư thừa tinh lực như thế.Lúc đầu tôi

nghĩ, đợi hắn đi, tôi có thể từ từ nghỉ ngơi một chút, nhưng sau khi tắm xong,

hắn lại nói với tôi ở nhà dùng bữa sáng, bảo tôi nghỉ ngơi một chút rồi xuống.

Tôi

không rõ vì sao tâm tình của hắn lập tức trở nên tốt như vậy, tóm lại, cảm xúc

của hắn giống như thời tiết, rất bất định, như thế nào cũng không đoán trước

được!

Sau khi

nghỉ ngơi nửa tiếng, người giúp việc nhiều lần thúc giục, tôi miễn cưỡng rửa

mặt, thay quần áo, đi xuống lầu. Từ xa đã nhìn thấy thân mình nhỏ bé của Đường

Tinh Vũ ngồi trong xe đẩy, vú Trương đang đút cháo cho con, bàn tay xinh xinh

không an phận cầm lấy món đồ chơi nhỏ, không ngừng náo loạn, vừa thấy tôi là

ríu rít kêu “Mẹ... Mẹ...”

Hơn nửa

tháng không gặp cũng không khiến tiểu tử kia quên tôi, con vẫn cố ý nhoài cơ

thể béo mũm mĩm về phía tôi, tôi vội quay đi, kìm nén suy nghĩ xúc động muốn ôm

lấy con, ra vẻ bình tĩnh đi đến bàn ăn, ngồi xuống.

“Vú

Trương, đem tiểu thiếu gia cho phu nhân bế!” Đường Diệc Diễm liếc tôi một cái,

thản nhiên nói.

“Tôi

không muốn ôm nó!” Tôi quay đầu, không thèm nhìn con làm nũng.

“Không

sao, em ôm, hoặc là để nó ngồi dưới đất!”

“Đường

Diệc Diễm!”

“Tùy em

ôm hay không!” Đường Diệc Diễm ngừng chiếc đũa trong tay, ý bảo vú Trương đem

con đặt xuống.



Trương khó xử nhìn tôi, lo lắng gọi: “Thiếu phu nhân!”

Tôi

siết chặt tay, oán hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đường Diệc Diễm, biết rõ đây

là một hồi đấu tranh tâm lí, nhưng cho tới bây giờ, tôi đều chịu thua hắn. Cuối

cùng, tôi đành bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp ôm lấy con trai, cảm giác đã lâu

không chạm vào con làm tôi gắt gao ôm lấy thân mình nhỏ bé của con,

bàn tay bé xinh không ngừng vuốt ve khuôn mặt tôi, nha nha gọi.

Tinh

Vũ!

Tôi

nhịn xuống xúc động muốn khóc, tiểu tử kia ở trong lòng của tôi, cười ha ha,

nắm lấy góc áo của tôi, vú Trương khẽ thở phào, đưa chiếc bát đang cầm trong

tay cho tôi, tôi run run giữ thìa, cẩn thận đút cho con ăn, ánh mắt một

chút cũng không muốn rời khỏi khuôn mặt con, mắt con, cái mũi nhỏ của con, bàn

tay xinh xinh của con... Tất cả mọi thứ đều khiến tôi nhung nhớ.

Tinh

Vũ, mẹ cuối cùng cũng được ôm con, Tinh Vũ!

Sau khi

con ăn no, cùng tôi vui vẻ một hồi, bèn say sưa ngủ, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm

góc áo của tôi, cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng thật là đáng yêu, tôi không bất

giác mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con, động tác lặp lại

liến tục, Tinh Vũ!

Lơ đãng

giương mắt, tôi bỗng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đường Diệc Diễm, hắn đang

chăm chú nhìn tôi.

Trái

tim bỗng kinh sợ, hắn vẫn nhìn ư?

Nụ cười

trên mặt cười lập tức biến mất, tôi lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, bây giờ có

thể gọi vú Trương đến ôm nó, vừa nhìn đã thấy chán ghét!”

Đường

Diệc Diễm chậm rãi lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu. Một lúc lâu sau mới mở miệng

nói: “Đợi Tinh Vũ ngủ, ba mẹ sẽ đến đây!” Giọng hắn rất thoải mái, nói như thể

ba mẹ ở ngay cạnh chúng tôi chứ không phải nước Mỹ xa xôi?

“Cái

gì?” Tim tôi run lên, kinh ngạc nhìn hắn. “Anh mờ